Edit: Thư
Cửa phòng ngủ của Tần Tiêu Nhiên trên tầng hai vẫn đóng chặt.
Bé con đợi từ sáng đến trưa, không thấy anh ba đi xuống.
Tần Mục Dã nhìn vẻ mong chờ trong mắt em gái dần thay thế bởi chán nản, cực kỳ đau lòng, ôm bé vào lòng, an ủi một lúc lâu.
Miên Miên bĩu môi, mắt không rời hướng cầu thang, thì thầm nói nhỏ: “Anh Tiêu Nhiên sao chưa chịu rời giường nhỉ?”
Tần Mục Dã thuận miệng nói: “Thằng đấy chắc lại chơi game cả đêm rồi, phải gần sáng mới ngủ.”
Miên Miên không tin hẳn.
Cô bé không hiểu, tối qua anh ba nhận quà, lúc đầu bé tưởng anh không thích nhưng sau khi hỏi, cô bé tin lời nói không có không thích của anh ba.
Cô bé ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy không thấy anh ba đâu nữa, trong lòng dấy lên một nỗi bất an.
Cảm xúc của bé con rất nhạy cảm, chưa kể cô bé còn thông minh, từ lời nói tích chữ như vàng, đến hành động và ánh mắt của anh ba…
Miên Miên cảm giác được anh ba có một thái độ mâu thuẫn với cô bé.
Mặc dù ba hư không có thái độ giống vậy, nhưng cả hai người đều khiến cô bé rất buồn.
Đứa nhỏ nhìn lên trên tầng một lần nữa, có chút mong đợi hỏi: “Hình như anh Tiêu Nhiên không thích Miên Miên lắm, có phải trước đây Miên Miên… làm sai chuyện gì không ạ?”
Tần Mục Dã thực sự không chịu nổi ánh mắt đáng thương này nữa, cậu ấn cái đầu nhỏ của em gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017411/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.