Edit: Thư
Vẻ mặt Tần Sùng Lễ lạnh lùng đến mức Tần Mục Dã nghĩ đến vô số lo lắng đáng sợ.
Cậu ôm chặt đứa nhỏ, thực sự sợ hãi ba sẽ làm tổn thương con bé.
Bầu không khí khẩn trương lây sang Miên Miên.
Miên Miên sợ sệt nhìn Tần Sùng Lễ, yếu ớt lên tiếng: “Ba ba, Miên Miên rất nghe lời, Miên Miên sẽ không qua lại với người tên Phó… Phó gì đó, ba đừng đưa Miên Miên đi được không?”
Bé con lòng như lửa đốt, đột nhiên quên mất tên Phó gì gì ba nhắc trong giấc mơ.
Cô bé khẩn trương, nói năng lộn xộn, nhìn anh trai ngốc.
Tần Sùng Lễ thu hồi tầm mắt, hờ hững nhìn hai anh em, không nói nên lời, sốt ruột thúc giục: “Tần Mục Dã, con xuống xe ngay.”
Tần Mục Dã mãnh liệt lắc đầu: “Không, không bao giờ! Con sẽ không để ba đưa em gái đi đâu, trừ khi con chết, bằng không không ai được phép chạm vào em gái của con!”
Tuy hơi ngốc nhưng đầu óc Tần Mục Dã nhảy số khá nhanh vào thời điểm quyết định, cậu đã hiểu ra phần nào.
Nhìn lại thái độ của ba với Miên Miên hôm qua… Cậu thấy nó khá giống với cậu lúc đầu.
Có thể ba cũng không tin sự thật Miên Miên đã sống lại?
Tần Sùng Lễ nhìn cậu con trai thứ hai với ánh mắt phức tạp như đang hoài nghi chỉ số IQ thế này mà đòi là con của ông hả?
Ông im lặng trong chốc lát, mở miệng: “Con không cần kích động như vậy, sống dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017397/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.