Edit: Thư
Nếu bắt Tần Mục Dã miêu tả tâm trạng của cậu lúc này.
Thì chỉ có thể là ngày chó má nhiều biến động.
Lúc đầu cậu chỉ định giả vờ ho khan để che đi xấu hổ.
Nhưng thế nào lại thành ho thật, cậu thật sự bị sặc, ho vài chục cái đến không thở được.
Các nhân viên xung quanh lo lắng, vội vàng hỏi thăm.
“Dã ca, cậu sao thế, sợ quá à?”
Người đàn ông cao lớn với khuôn mặt uy nghiêm không thèm nhìn đứa con trai đang bị dọa sợ.
Ông vội vã ôm đứa nhỏ vào trong khoang thuyền, đặt bé ngồi trên một cái ghế.
Bé con mở to đôi mắt, chưa kịp nhìn rõ mặt của người đàn ông.
Tần Sùng Lễ đã bị người khác gọi đi.
Người của đội cứu hộ quốc tế trên biển cung kính hỏi ý kiến của ông: “Tần tiên sinh, chúng ta quay về ngay bây giờ?”
Tần Sùng Lễ trầm giọng, lạnh lùng nói, mang theo ý tứ không được làm trái: “Đưa những người của tổ chương trình này trở lại khu vực an toàn càng sớm càng tốt, sau đó tiếp tục tìm kiếm và cứu hộ.”
Chiếc tàu cá nhỏ trước đó đã được cứu sống, ba người trên tàu may mắn sống sót, chỉ uống một vài ngụm nước biển, không nguy hiểm đến tính mạng.
Tần Sùng Lễ bàn giao xong xuôi, trở lại khoang thuyền, Tần Mục Dã đang ôm em gái vẫn an toàn không bị thương, có chút mất khống chế: “Ba, sao ba lại ở đây? Ba vẫn ở trên đảo này à? Ba biết mẹ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017396/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.