"Chị tới đây làm gì, tôi không cần chị giúp, biến ngay!" - Mã Tiểu Linh xem như không có gì vuốt vuốt gậy Phục ma, tay cầm thùng đạo cụ có chút run rẩy.
"Tiểu Linh........" - Vương Quý Nhân yếu ớt nhìn bóng lưng Mã Tiểu Linh. Rất lâu không thấy em ấy phản ứng, tự cười bản thân, sờ vào vết thương trên cổ, biến mất.
Bành Xán chạy tới cạnh Mã Tiểu Linh, đẩy vai Mã Tiểu Linh, bất mãn: "Vương Quý Nhân người ta bất chấp nguy hiểm đến cứu cô, sao cô lại nhẫn tâm vậy? Cô không thấy Vương Quý Nhân sắp khóc sao? Có phải cô bắt người ta từ bỏ cô, thì cô mới cam lòng hả?"
"Bành Xán." - Ngô Đông Tuyết nhẹ nhàng kéo Bành Xán đang kích động, lùi lại, nói: "Trong lòng Tiểu Linh cũng không dễ chịu gì, dù sao người yêu khác biệt......."
"Lại là người yêu khác biệt, các người như vậy mà tự xưng là danh môn chánh phái đó hả? Người ta là yêu thì làm sao? Vương Quý Nhân có hại người không? Người ta có cản trở hay làm trở ngại gì cuộc sống của mấy người không? Sao mấy người đối xử với người ta như thế? Đã nhiều năm như vậy, mấy người thấy yêu hại người nhiều, hay người hại người nhiều? Đối với tôi, mấy người còn không bằng yêu!"
Mã Tiểu Linh mím môi, cầm thùng đạo cụ không nói gì, lên xe. Bành Xán theo sau, đẩy Mã Tiểu Linh ra, giành vị trí lái xe. Nổ máy, thao thao nói: "Cô có biết lúc nãy chúng ta được Vương Quý Nhân cứu không? Lúc đó, một tay Vương Quý Nhân chống trên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091574/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.