*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Quý Nhân, em về muộn lắm, không cần chờ, ngủ sớm đi nhá." - Mã Tiểu Linh hôn lên má Vương Quý Nhân một cái, vừa định đi, thì bị Vương Quý Nhân kéo lại. Quay đầu nhìn, thấy một cây đàn Tỳ Bà nho nhỏ đang nằm trong lòng bàn tay Vương Quý Nhân.
"Ui, đáng yêu quá. Tặng em sao?" - Ánh mắt Mã Tiểu Linh sáng ngời, hài lòng nhìn trái nhìn phải đàn Tỳ Bà xinh xắn trong tay. Vừa nghĩ tới là quà Vương Quý Nhân tặng, lại thêm vui sướng, cười híp mắt nói: "Giúp em đeo đi."
Mã Tiểu Linh nắm tay Vương Quý Nhân, có chút không muốn, cứ như nàng chưa từng tặng Vương Quý Nhân cái gì, mà Vương Quý Nhân luôn lẻ loi đi theo nàng, nàng còn làm việc nguy hiểm như vậy. Đã không có thời gian ở bên Vương Quý Nhân thì thôi, ngay cả một món quà cũng chưa từng tặng chị ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, càng áy náy hơn, đưa tay vuốt ve gò má Vương Quý Nhân, nhẹ giọng nói: "Chị vào nhà đi, bên ngoài lạnh rồi."
"Ừm." - Vương Quý Nhân gật đầu, ngoan ngoãn quay vào nhà. [Tiểu Linh phải đi làm việc, mình đâu thể làm em ấy phân tâm được]. Tiếng xe vang rền phía sau, chỉ một lúc sau không còn nghe thấy.
Uyển Nhi vội vã đến lại dìu Vương Quý Nhân, có chút khiêm nhường hỏi: "Chị muốn lên lầu sao?"
"Không , ra vườn hoa đi." - Vương Quý Nhân mở to mắt, nhưng ánh mắt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091567/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.