Mã Tiểu Linh lẳng lặng ngồi trên ghế salong, nhìn sân khấu giới thiệu sản phẩm có chút thất thần. Vừa nhận được điện thoại của Phương tiên sinh, nói là cô gái gặp Đại Vận lúc trước phát điên, gϊếŧ chết hai người trong nhà rồi chạy mất, cảnh sát cũng không tìm được. Nhờ đến đạo sĩ, có một người chết, hai người bị thương. Hiện tại bị ép đến mức không còn cách, nên hi vọng Mã Tiểu Linh có thể đến giúp.
[Chuyện này lúc đầu mình đã báo trước, chắc lại là Lưu gia không hiểu chuyện. Lúc trước chẳng phải nghi ngờ bản lãnh của mình sao? Bây giờ quay lại cầu xin mình làm gì chứ? Hừ, mình cũng phải là người tốt gì, sống chết mặc người, tốt nhất đừng đến phiền ta.]
Điện thoại di động lại vang lên, Mã Tiểu Linh cầm nhìn, số lạ. Suy nghĩ một chút vẫn nhận, đặt bên tai: "Xin hỏi ai vậy?"
"Tiểu Linh, cứu....cứu tôi với, ban đầu là tôi............."
Mã Tiểu Linh nghe ra đó là giọng của Lưu tiên gia, không nói hai lời, cúp máy, cho số điện thoại vào danh sách đen. [Đúng là nực cười, lúc trước luôn muốn xem thường và tức giận dìm hàng mình, bây giờ không biết liêm sỉ đến cầu xin mình, là sao chứ.]
Cười gằn vài tiếng, Mã Tiểu Linh kéo Vương Quý Nhân đến nhà hàng gia đình của Uyển Nhi để ăn cơm. Trước đây nhà hàng một ngày tiếp 10 bàn, nhưng từ lúc Vương Quý Nhân và Mã Tiểu Linh ở đây thời gian dài, đã biến từ 10 còn có 5 bàn. Cứ như vậy, chuyện làm ăn càng lúc càng lên.
Vương Quý Nhận nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091564/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.