*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mã Tiểu Linh cầm gậy Phục Ma nhìn quanh phòng, nhưng vẫn không thấy bóng tiểu yêu đâu. [Đáng chết, để nó thoát rồi sao?]. Mã Tiểu Linh đè nén lửa giận trong lòng, đi ra, nói với Ngô Đông Tuyết vẫn đang dựa vào lòng Bành Xán, ủ rũ nói: "Nó chạy rồi."
"À." - Nét mặt Ngô Đông Tuyết có hơi thất vọng, siết siết Phán Quan bút rồi không nói nữa.
Mã Tiểu Linh theo bản năng nhìn Bành Xán một chút, cái đầu tóc ngắn vẫn đỏ chói như cũ, nhưng vẫn lạnh lùng không nói.
"Bành Xán, sao cô không nói gì đi?" - Mã Tiểu Linh không cảm xúc nhìn Bành Xán, trong lòng có dự cảm không tốt. [Bình thường không phải lúc nào Bành Xán cũng chớp thời cơ đả kích mình sao? Tại sao lúc này là dịp tốt lại lạnh lùng nhìn mình như vậy? Nét mặt này mình chưa từng thấy bao giờ.]
"Không có gì đáng nói, nếu không bắt được thì chúng ta về thôi." - Bành Xán lạnh lùng nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt đầy vẻ bất thiện.
Mã Tiểu Linh siết gậy Phục Ma, nhếch miệng cười: "Đúng là hết cách, chạy cũng chạy rồi, vậy chúng ta về trước vậy."
Mã Tiểu Linh cất gậy Phục Ma, bước nhanh tới, đưa tay muốn đỡ Ngô Đông Tuyết. Khi bàn tay sắp chạm vào Ngô Đông Tuyết, thì trong tay xuất hiện một lá bùa vàng, rồi dán vào cánh tay Ngô Đông Tuyết. Ngô Đông Tuyết kêu thảm, hóa thành bụi mù.
Mã Tiểu Linh nhếch môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091563/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.