“... Không thích.” 
“Còn Lương Triết thì sao?” 
“... Tôi không biết.” 
Tôi hỏi tiếp: “Cậu nói cậu còn ở nơi này do có tâm nguyện chưa được hoàn thành, vậy rốt cuộc là chuyện gì? Cậu nói ra để chúng tôi giúp cậu thực hiện được không?” 
Dương Quang nói: “Có lẽ là tôi chỉ hối hận vì đã không đủ dũng cảm để đối mặt với chính bản thân mình mà thôi. Tôi cho rằng xu hướng tính dục của bản thân là điều gì đó đáng hổ thẹn, sau đó tôi đã lựa chọn cách giải quyết hèn yếu nhất là chạy trốn.” 
Cậu ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nếu có thể nói ra, tôi hi vọng mình có thể chính miệng nói cho anh Lương Triết biết tình cảm của mình, cũng như nói với người nhà, thừa nhận con người thật của mình. Hơn nữa, tôi cũng rất mong mình có thể nói một câu tạm biệt với người nhà.” 
Tuy câu nói của Dương Quang mang theo ý cười, nhưng không biết vì sao lại khiến người nghe cảm thấy vô cùng chua xót: “Nhưng giờ những chuyện này cũng chỉ có thể diễn ra trong mơ mà thôi... Bây giờ tôi đã chết, nghĩ về chuyện đó cũng chẳng có ích lợi gì.” 
Tôi cắt ngang lời cậu ta: “Nếu cậu đã gọi tôi một tiếng anh, vậy thì tôi cũng không thể bỏ mặc cậu được.” 
Trong giọng nói của Dương Quang mang theo sự kích động: “Anh Tinh, anh định...” 
Tôi chủ động ngắt kết nối với cuộc gọi của Dương Quang, sau đó gọi cho lão Lư để xin nghỉ phép. Tuy không rõ nguyên nhân nhưng lão Lư vẫn rất hào phóng duyệt cho tôi nghỉ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-quy-van-dao/1672997/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.