Khi tỉnh lại, từ nằm dài bất tỉnh trên sàn nhà, tôi đã được di chuyển lên chiếc giường êm ái quen thuộc. Trong nhà lúc này đã không còn Phan Nhất Minh nữa.
Trong cơn mơ ngủ tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, là giọng nói quen thuộc của chị hàng xóm, tôi nghe được trong giọng chị có sự không vui: “Tối muộn rồi hai cậu còn chơi cái trò gì đấy? Ngủ cũng không yên với hai cậu.”
Ngữ điệu của Tịnh Phác rất ngoan ngoãn: “Thật sự xin lỗi, chúng tôi sẽ không có lần sau nữa.”
Thấy Tịnh Phác nhận sai, chị hàng xóm đâm ra không biết nói thêm gì nữa, chị ngáp dài một cái, lầm bầm thêm vài câu rồi cũng trở về nhà.
Tôi nghe được tiếng cửa đóng, tiếp theo là tiếng bước chân đi đến phòng ngủ, cuối cùng là tiếng Tịnh Phác hỏi mình: “Anh dậy rồi à?”
Tôi “ừm” một tiếng, bấy giờ tôi mới nhận ra cổ họng mình đau rát, khó mà có thể nói chuyện.
Cái nệm trũng xuống, Tịnh Phác ngồi xuống bên cạnh tôi, cả gương mặt hắn lọt vào tầm mắt của tôi, hắn cười cười nói: “Cảm thấy sao rồi?”
“Không được ổn lắm.” Tôi nói ra cảm nhận của mình.
Đoạn hỏi hắn: “Phan Nhất Minh đâu rồi?”
Tịnh Phác đáp: “Tôi thu linh hồn người đó lại rồi, chờ bao giờ về đạo quán thì đưa anh ta đi đầu thai.”
Tôi gật đầu, chống khuỷu tay xuống nệm để ngồi dậy, Tịnh Phác thấy vậy bèn cầm lấy gối nhét phía sau lưng tôi để tôi nửa ngồi nửa nằm. Tôi quét mắt quanh phòng, thấy bụi đất cùng vụn gỗ đầy sàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-quy-van-dao/1672996/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.