“Xe anh không phóng nhanh à? Ở bãi đậu xe tốc độ tối đa là hai mươi anh muốn chết phải không?” Lâm Hành đẩy Lưu Vũ vào chỗ không có mưa, chỉ vào tài xế lái xe, “Ở đây có luật đàng hoàng, tôi tìm cảnh sát giao thông tới nói chuyện với anh.”
Dáng người Lâm Hành cao lớn, mặt rất hung dữ, người kia thu đầu về đạp ga chạy đi.
Lâm Hành nhìn Lưu Vũ, nói, “Hai người ở đây chờ, tôi đi lái xe.”
Lưu Vũ nhíu mày, mất mặt trước hai đứa nhỏ. Mới vừa định từ chối, Cố Cảnh Ngôn mở miệng, “Mưa rồi, ít nhất cũng phải tìm một chỗ tránh mưa chứ, thầy Lưu?”
Lưu Vũ xụ miệng, không cười nổi.
Lâm Hành rất nhanh lái xe tới, anh trước tiên xuống xe che dù cho Cố Cảnh Ngôn.
Lưu Vũ: “…”
Hai đứa này cũng thật là không kiêng dè chút nào.
Sau khi lên xe, Lưu Vũ nhìn Lâm Hành, “Em mới vừa đủ mười tám tuổi mà phải không? Em có bằng lái rồi sao?”
Đời trước có.
Lâm Hành lái xe đi ra ngoài, nói: “Gần đây có một tiệm bán đồ ăn Quảng Đông cũng rất ngon, qua đó ăn nhé.”
“Không cần.” Lưu Vũ nói, “Thả thầy ở trạm xe buýt phía trước là được rồi.”
“Ăn một bữa cơm thôi mà, coi như là bọn em cảm ơn thầy đi.”
“Thầy cũng có làm gì đâu.”
“Ăn cơm xong em đưa thầy về.” Lâm Hành nghĩ đến mấy ngày trước Cố Cảnh Ngôn nói về chuyện Chu Khải Sinh, liền cảm thấy Lưu Vũ cũng là một người đáng thương. Thế giới này, đáng buồn nhất chính là ham muốn đơn phương. Thầy ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-tuoi-muoi-bay/1338048/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.