Nghe tiếng phòng vệ sinh mở ra, Lâm Hướng Phong tạm thời buông tha Lâm Hành, đi ra ngoài.
Cố Cảnh Ngôn nhìn ông liền ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Hướng Phong cứ thấy không đúng chỗ nào, thế nhưng nhất thời không nói ra được. “Hai đứa ăn sáng xong thì mau đến trường đi, con lái xe được không? Thôi để chú chở hai đứa đi.”
Lâm Hành ở trong phòng ngủ thở ra một hơi, anh không có ý định che giấu, nhưng phản ứng của ba có phải là quá bình tĩnh rồi không?
Lúc ăn động tác của hai người khá nhất trí, cơm nước xong, trước sự kiên trì của Lâm Hướng Phong, Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn cùng ngồi trên xe tải đến trường. Cố Cảnh Ngôn cũng không thấy gì lạ, kiếp trước, Lâm Hành cũng thường thường lái xe tải chở cậu.
Cực phong cách luôn.
Đưa hai người đưa tới trường, Lâm Hướng Phong ở trong xe hút một điếu thuốc rồi mới quay đầu đi đến bệnh viện. Đi được nửa đường, đột nhiên nghĩ ra, bà mẹ, nhóc con kia, Tiểu Cố chẳng phải là nam sao?
“Ba anh hôm nay làm sao vậy? Cứ nhìn em mãi?”
“Ba thấy bao đã dùng trong thùng rác.” Lâm Hành khoác cặp, một tay đút túi.
Cố Cảnh Ngôn: “!!!!!!”
“Ba anh còn chở chúng ta đến trường?” Cố Cảnh Ngôn thấy lòng ngổn ngang, cả nhà Lâm Hành rộng lượng đến nỗi khiến người ta không biết nên nói cái gì.
“Ông ấy mắng anh.” Lâm Hành duỗi tay tới sờ sờ eo Cố Cảnh Ngôn, “Đau không?”
Cố Cảnh Ngôn hít sâu, “Mắng anh cái gì?”
“Trước ngày thi mà còn bắt nạt em, quá vô liêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-tuoi-muoi-bay/1338047/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.