Dịch: LinhMuội
***
Tôi nổi giận, giống như điên mở cửa phòng xông qua phòng ngủ của mẹ, hỏi mẹ tại sao lại làm vậy, tại sao lại phải đào lỗ trên tường!
Mẹ mờ mịt nhìn tôi, bà nói không hiểu tôi đang nói gì, bà còn nói thêm cái lỗ đó đã có từ trước rồi lúc sửa nhà đã có.
Tôi cãi nhau với mẹ rất lâu, tôi chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm nhưng mẹ lại không thừa nhận, được rồi,tôi còn có thể làm gì?
Chỉ có thể quay lại phòng ngủ của mình.
Hôm sau, khi tan học về, tôi đã dùng băng dán màu đen che cái lỗ đó lại nhưng tôi cảm thấy vẫn chưa an toàn, tôi dùng ghế bành che lại, như vậy dù có đâm thủng miếng băng dán cũng không thể nhìn thấy tôi.
Sau đó ban đêm lúc đi ngủ tôi chờ đợi.
Thấy chiếc ghế không di chuyển, tôi yên tâm đi ngủ.
Tôi cho rằng ngày hôm sau cũng có thể an tâm mà ngủ nhưng lúc đi ngủ tôi phát hiện trên tường có lỗ thủng mới.
Tôi rất tức giận, lại cãi nhau ầm ĩ với mẹ, vậy mà mẹ vẫn khăng khăng nói rằng mẹ không biết chuyện gì, mẹ không chịu thừa nhận.
Tôi không có cách nào để ngăn chặn lỗ thủng thứ hai…
Sau đó…
Vào ngày thứ ba…
Ngày thứ tư…
Vào ngày thứ năm….
Vào ngày thứ sáu…
Mỗi một ngày tôi chặn một lỗ thủng hôm trước thì ngày hôm sau mẹ tôi lại đào một lỗ thủng mới trên tường, tôi biết mỗi ngày mẹ đều muốn nhìn tôi nhưng tôi bị ép muốn phát điên rồi.
Bác sĩ Từ, chú có thể suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-tu-dia-nguc/211928/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.