Chương trước
Chương sau
Thiên Vân tông, thư phòng, Hạ Huyền Nhi đang ngồi đọc sách thì một nhóm người xông vào, nhóm người này ngày thường hay đi trào phúng lăng mạ hắn khắp Thiên Vân tông.
Bây giờ nghe tin Trần Lục đi rối mới dám tới đây quấy phá, Hạ Huyền Nhi ngồi đọc sách mặc kệ đám người kia xông vào trong đây.
"Hạ Huyền Nhi, bản thiếu gian hôm nay sẽ dạy ngươi một bài học, xem thử lần này ai cứu được ngươi."
Một đám thiếu niên phách lối nhưng không dám phá đồ xung quanh, vì đó là đồ của Trần Lục chứ không phải của Hạ Huyền Nhi, tên nghèo không một xu dính túi này.
Hạ Huyền Nhi ngước nhìn một đám thiếu niên thản nhiên nói:
"Sư phụ của ta trước khi đi có nói, đồ vật xung quanh bị xê nhích một chút nào thì về sẽ tội kẻ đó, mà cái tủ kia các ngươi xông vào bị lệch rồi."
Ngón tay của Hạ Huyền Nhi chỉ chỉ về cái tủ nhỏ bên cạnh đám người, mấy thiếu niên hoảng loạn lập tức chỉnh nó về vị trí ban đầu.
"Ngươi mau ra ngoài chịu chết đi."
Một thiếu niên sau khi lau mồ hôi trên trán thì quát mắng, Hạ Huyền Nhi bình tĩnh lắc đầu nói:
"Ta không ra thì các ngươi làm sao? Trực tiếp xông vào bắt ta ra được không?"
Một thiếu niên bên ngoài hơi híp mắt thản nhiên nói:
"Ở đây không phải nơi chúng ta có thể náo loạn, chờ hắn hết lương thực nước uống sẽ tự mò ra thôi."
Thiếu niên kia rời đi trên miệng nở ra một vệt ý cười độc ác, mấy thiếu niên nghe vậy cũng cắn răng rời đi.
Hạ Huyền Nhi lắc lắc đầu đi tới đóng cánh cửa lại, hắn đi tới một cái thùng gỗ múc bát nước lạnh, sau đó tiếp tục đi tới góc cũ đọc sách.
"Đạo nguyên không đủ, vốn suốt đời chẳng thể đột phá Tam Kỳ, nhưng sư tôn lại dùng toàn bộ tài nguyên của mình, giúp ta có lại đạo nguyên có thể bước thêm trên con đường tu luyện, Hạ Huyền Nhi suốt đời sẽ không phụ lòng ngài, phò tá ngài bước trên đại đạo của mình."
Hạ Huyền Nhi nhớ tới lúc mình bị bắt về đây ngày ngày buồn chán, hắn nhớ mình đã từng hỏi:
"Ngươi đưa ta về đây đã một tháng, vì sao không dạy dỗ giúp ta tu luyện?"
Trần Lục lúc đó cũng chỉ cười nói:
"Đạo nguyên không đủ, cứ tiếp tục gánh nước đi, nó sẽ giúp đạo nguyên ngươi dần dần khôi phục."
Nhưng Hạ Huyền Nhi lúc đó khờ khạo tin người, gánh nước ngày đêm cũng chỉ mong đạo nguyên khôi phục, mãi tới vài năm sau này tầm mắt mở rộng, đọc được vô lượng kiến thức trong thư phòng Thiên Vân tông.
Hạ Huyền Nhi mới biết mỗi đêm sư phụ canh lúc hắn ngủ, âm thầm luyện chế một bể nước lạnh thành thứ có thể giúp hắn chậm rãi khôi phục đạo nguyên.
Hạ Huyền Nhi mới biết vì sao Trần Lục luôn bắt hắn uống hết đống nước lạnh đó, ơn này cả đời hắn khảm vào trong tâm mãi không quên.
Không gian huyền bí, Trần Lục lúc này cảm giác được sự lưu động dữ dội của Thái Dương, Thiên Thanh, Lưu Tuyền, viên ngọc cuối cùng có màu tím cũng bắt đầu tự mình thoát ly khỏi không gian trữ vật.
Ba viên ngọc khác cũng tự ý thoát khỏi sự không chế của Trần Lục, bay thẳng về phía mấy đạo pháp tắc, Trần Lục không có thời gian để ý tới, bởi vì hắn đang theo chỉ dẫn của Hạo Trung cảm ngộ pháp tắc.
Tuyết Kiếm rung lắc cũng vụt theo 4 viên ngọc chui vào biển pháp tắc vô tận kia.
Thiên Nguyên Trùng bên trong không gian trữ vật liên tục cắn nuốt thiên địa, mỗi một lần nó há miệng cắn vào hư không là thôn phệ vô số linh khí bên ngoài.
Những con sâu mọt này lợi dụng bí cảnh của Lý Hồng Kiều mà ăn lấy ăn để, khiến nàng ở phía xa lòng đang có chút đau nhói.
"Cũng may đem một tên tu vi Tam Kỳ về thôi, nếu đem hắn về lúc Ngũ Kỳ hay Lục Kỳ, e là cái bí cảnh này bị hốt gần nửa rồi."
Nàng hừ lạnh phất ống tay áo rời đi, Lý Hồng Kiều đi tới chính là một tòa cung điện nguy nga phía dưới lòng đất, nơi này pháp trận thần thánh không kẻ nào có thể phát hiện ra.
Bên trong đây sinh linh sinh sống cũng là nhiều bằng nửa vực a, có những loài như Ngụy Long, Long Linh Huyền Quy, Thiên Tước, Kỳ Lân dị chủng...
Rất nhiều loài được cho là đã diệt chủng trên đại lục xuất hiện ở cung điện to lớn này, Lý Hồng Kiều bước tới chính điện lướt qua xung quanh một chút có vẻ hài lòng.
Nàng bước tiếp về một cái ghế đế vương chầm chậm ngồi lên đó, hai mắt từ từ khép lại đã rơi vào giấc ngủ.
Một năm đã trôi qua, Thiên Vân tông thư phòng, Hạ Huyền Nhi như thường lệ vào mùa xuân ngắm anh đào bay ngoài thư phòng.
Lần này hắn lại gặp rắc rối với một đám thiếu niên, Hạ Huyền Nhi bị vây ở chính giữa thành vòng tròn.
"Sư phụ muốn ta che giấu, nhưng tình cảnh này bị đập thì tới lúc Kỳ Giả Chiến mở ra, sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ rồi."
Hạ Huyên Nhi đang thì thầm, hắn chuẩn bị hạ quyết tâm thì phía xa bay tới ba thanh kiếm.
Phỉ Lan, Tuyết Ánh, Tuyết Nguyệt đã kịp lúc xuất hiện, hướng khác cũng có bốn bóng người lao tới là Hồng Lệ, Sa Tử, Đoàn Kỳ và Huệ Chi.
Huệ Chi vóc người đẩy đà có một màu tóc màu hồng khác người, nhưng vô cùng xinh đẹp có thể so với Phỉ Lan.
Đám thiếu niên bạo phát tu vi đánh với nhóm người vừa tới, giao thủ với nhau chưa tới bảy chiêu thì đám thiếu niên co đầu chạy trốn.
"Thật không nghĩ tới, sư thúc vắng mặt bọn chúng lập tức xuất thủ với ngươi."
Phỉ Lan nhìn Hạ Huyền Nhi đang thở phào cau mày nói.
Hạ Huyền Nhi lắc lắc đầu cười nói:
"Bọn họ là tranh thủ như vậy đấy, cũng cảm tạ mọi người đã tới vừa kịp lúc."
Hắn ôm quyền cảm tạ với mấy vị xung quanh, Huệ Chi ánh mắt lướt tới mỉm cười nói:
"Không cần khách khí, chúng ta đều là bằng hữu, hoạn nạn phải có nhau chứ."
Đoàn Kỳ gật gật đầu cười to nói:
"Uống rượu ăn thịt đi hả, sư thúc chưa trở về thì tranh thủ đi."
Sa Tử, Hồng Lệ, Tuyết Ánh và Tuyết Nguyệt cười cười không cho ý kiến, Phỉ Lan thở ra một hơi cũng gật đầu đồng ý.
Nhóm thiếu niên vui cười trên đường đi tới tửu lâu ở trong Thiên Vân tông nội môn, để tranh thủ uống rượu khi Trần Lục không có ở đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.