Thiên Uyển mệt mỏi dựa vào Trần Lục đang ngất đi ở bên cạnh, nàng cũng từ từ ngủ thiếp đi khi nào không hay, Thái Dương cũng là hóa thành nguyên bản là viên hồng ngọc, nó cũng phát ra từng tiếng ngáy ngủ, chim sẻ cũng yên lặng nằm trên vai Trần Lục.
"Huynh ấy đúng thật là lợi hại, gia nhập Thiên Vân tông không lâu lại lập ra được nhiều kì tích như vậy."
Một đệ tử toàn thân thương tích vẫn không quên nhìn Trần Lục mà đánh giá.
"Người thường dùng thời gian mấy năm để có thể gia nhập môn, hắn thì trực tiếp vượt thác mà gia nhập nội môn, thiên tài như vậy đã mấy năm rồi không thấy."
"Gia nhập không lâu còn liều mình giết đi dị long, nghe nói con dị long đó là vô địch cảnh giới Song Kỳ, nhưng vẫn bị Trần Lục sư huynh giết chết."
"Một con yêu thú thì có gì lợi hại, khi nãy không phải mấy chục người cảnh giới Song Kỳ đều chết trong tay huynh ấy."
Toàn bộ đệ tử đều dùng lời lẽ tốt đẹp hướng về phía Trần Lục.
Tần Nhân thì yên lặng ngồi một góc nhìn ra ngoài cửa sổ ngọc liễn.
Xe ngựa cuối cùng cũng chạy tới đại sảnh, trước cổng đã có mấy người chờ sẵn, đều là thái y của hoàng thất chuẩn bị đầy đủ đan dược và thuốc bôi ngoài da.
Đám người vừa bước ra đã có người dìu lấy, Trần Lục cũng chậm rãi chống kiếm bước ra ngọc liễn, hắn sau lưng còn cõng theo một nữ nhân có chút lem luốt.
Hắn uống một viên đan dược, nhưng không lập tức luyện hóa, Trần Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thien-son/1742930/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.