"Ai da ! Hai vị khách nhân chậm một chút, hay là các ngài cũng thử nhìn qua sạp bên này của ta xem sao, biết đâu lại có thứ gì hợp mắt hai vị...haha !".
Hầu Tam đứng ở cửa hàng bên cạnh thấy bên này bán được hàng thì cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào mấy món đồ Ngô Phi vừa bán được thì trong lòng chua lòm, thầm nghĩ : mấy thứ cũ rích kia thế mà bán được tận tám mươi đồng, bằng hai tháng lương của công nhân rồi, trúng mánh quá đi.
"Cửa hàng này của ngươi nhìn qua còn không bằng của hắn đâu, ngươi ở đây là tính làm cái gì chứ ?".
Miêu San San vừa cau mày ghét bỏ vừa nói lầm bầm trong miệng.
"Ngài xem a ! Ngài cẩn thận nhìn cái lư hương này đi ! Đây chính là hàng Sơn Lô chính phẩm đấy, haiz ! Nếu không phải hôm nay là lần đầu tiên khai trương thì ta cũng không bỏ được mà mang nó ra đâu ! Tiệm chúng ta chỉ có mỗi thứ này là bảo vật trấn điếm thôi đấy !".
Hầu Tam làm như không thấy thái độ của Miêu San San, trên mặt vẫn tràn đầy nhiệt tình mà ra sức đề cử cái lư hương phía dưới.
Nhìn qua bộ dáng thì quả thật người làm ra có tay nghề không hề kém, nhưng với màu sắc này thì nó cùng lắm cũng chỉ mới xuất hiện vào thời kỳ dân quốc mà thôi, không thể coi là cổ vật chân chính được, vì thế giá trị tự nhiên cũng sẽ không cao. Ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thap-nien-70-dung-huyen-hoc-lam-giau/3563450/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.