Chương trước
Chương sau
"Con gái nhà khác cũng đi học, cũng đi làm phụ giúp gia đình, tại sao chỉ có mình mày hôn mê?"

"Bà nội mày còn chưa ngất mà mày đã ngất, có phải là tìm lý do trốn việc hay không? Ba thấy mày muốn lười biếng thì có!"

"Còn bị một gã đàn ông cõng đi tìm bác sĩ nông thôn*. Mặt mũi Vưu gia đều bị mày vứt hết đi rồi!"

*Thôn y: Năm 1965, Chủ tịch Mao Trạch Đông chỉ thị tổ chức đội bác sĩ nông thôn gồm những người nửa ngày làm nông và nửa ngày làm bác sĩ để phục vụ nhu cầu chăm sóc sức khỏe tại nông thôn. Những bác sĩ nông thôn này không phải là bác sĩ thật sự, họ giống đội phản ứng nhanh của ngành y tế, được đào tạo ngắn hạn từ vài tháng đến một năm và được trang bị một túi y tế với số lượng hạn chế thuốc và dụng cụ. (Theo Google)

"Mới bao lớn mà đã muốn ve vãn đàn ông?"

Từng câu móc mỉa như đại bác được nói ra từ miệng ba Vưu, đập vào trong lòng Vưu Hi.

【Thật thảm mà, kí chủ, có phải bây giờ cô đang rất buồn bã đau lòng?】

Vưu Hi trở mình lại, một hàng nước từ khóe mắt cô trào ra, thấm vào cái chiếu, chẳng thấy đâu nữa.

【Á, sao tự nhiên cô lại khóc? Cô đã bị ông ta mắng một đời rồi, cứ coi như ông ta đang sủa tiếng chó là được!】

"Bây giờ tao phải đi trường! Mày nằm một lúc rồi nhớ dậy mà nấu bữa tối! Đừng trông mong ai hầu hạ phục vụ mày!"

Ba cô đứng mắng ở cửa phòng một hồi, sau đó mới nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Những người khác hình như lúc này cũng không ở nhà, trong nhà lại khôi phục bình tĩnh.

"...Cậu, là thứ gì?" Vưu Hi buồn giọng hỏi.

Từ khi cô mở mắt phát hiện mình đã trùng sinh, cái thứ gọi cô là "kí chủ" này cứ luôn miệng lảm nhảm ở trong đầu cô.

【Tôi mới không phải là thứ gì!Hứ, chính cô là thứ gì mới đúng。】

【Tôi là hệ thống sửa đổi tâm trí, chuyên đi cải tạo lại lũ ngốc hay bị người khác điều khiển, à không phải, ký chủ。】

"Như vậy sao." Vưu Hi thở ra một tiếng, rồi thất thần nhìn cái màn chống muỗi đính hoa văn trên đỉnh đầu.

Hệ thống vẫn còn đang đợi cô đặt câu hỏi, kết quả Vưu Hi lại không nói gì nữa.

Tại sao lại không theo kịch bản vậy kìa?

【Này, cô không tò mò tại sao tôi lại ở đây sao?】

Vưu Hi chớp đôi mắt chua xót, nói: "Bởi vì tôi ngốc?"

【Thì ra là cô nghe thấy! Vậy thì không có gì mà tôi không dám thừa nhận cả, đúng vậy, là do cô ngu ngốc。】

"Mi nói chuyện khó nghe chết đi được." Vưu Hi ngồi dậy, "Tại sao lại tìm tôi?"

【Bởi vì tôi nghiệm ra được trước khi chết cô rất không cam tâm, vì thế mới nhìn trúng cô。】

Không cam tâm sao?

Vưu Hi rũ mắt, đúng vậy, sao có thể cam tâm cho được?

Đều là con cái nhà họ Vưu, dù cho có làm tốt thế nào, cô vĩnh viễn cũng không nhận được một lời khen ngợi nào từ ba mẹ.

Trước năm mười tám tuổi, việc trong nhà đều đến tay cô làm; sau năm mười tám tuổi, cô bỏ học ra ngoài kiếm tiền, lót đường cho các em.

Ba nói: "Vì tốt cho mày cả thôi, tiền kiếm được bao nhiêu cứ gửi về hết, ba giúp mày giữ tiền, lỡ đâu..."

Vì thế cô đều nghe lời mà gửi hết số tiền mình kiếm được về nhà.



Gửi mãi gửi mãi như thế, cho tới khi việc làm ăn của cô xảy ra vấn đề cần đến tiền, lúc đó cô mới biết khoản tiền ấy đã được dùng làm sính lễ cho cháu trai và căn nhà mới cho em năm.

Cô không có dũng khí đi chất vấn, chỉ là sau khi vượt qua cơn khó, cô tự để lại cho mình một chút tiền phòng khi cần thiết.

Thấy tiền gửi về đã ít hơn trước, ba mắng cô là sói mắt trắng, mẹ nói cô ích kỷ, anh chị em trong nhà nói cô thay đổi rồi.

Câu nói cuối cùng trước khi ba cô chết đó là: "Đứa ba à, mày nên làm vì cái nhà này mới đúng, những gì mày làm vẫn chưa đủ đâu!"

Phải như thế nào mới là đủ? Đến tận khi cô chết, cô vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.

【Không cam tâm là đúng rồi,chứng minh rằng cô vẫn chưa đến nỗi vô phương cứu chữa。】

"Cậu có thể nghe được tiếng lòng của tôi sao?"

【Tất nhiên,bổn hệ thống còn đọc được sóng điện não của cô nữa là。】

"Ừ." Vưu Hi không cảm xúc đáp lại, cô không nén nổi nghĩ về câu hỏi trước khi mình chết.

Rốt cuộc phải bao nhiêu mới đủ đây?

Thấy cô phản ứng như vậy, hệ thống sốt ruột hơn.

【Những người này chẳng hề coi ký chủ cô là người nhà!Những bà con thân thích dòng bên đó đã ký vào đơn xin hủy điều trị, sau khi biết ký chủ đem quyên tặng hết tài sản, ai cũng đang mắng ký chủ là ma quỷ, không màng lợi ích người còn sống, chẳng trách lại chết sớm như vậy!】

【Vậy nên cô còn nghĩ về vấn đề đó làm gì, đối với loại người lòng tham không đáy ấy, dù cô có cho bọn họ một tòa núi vàng cũng không đủ!】

【Ký chủ vừa mất chưa bao lâu, anh trai chị dâu cô đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho con trai......】

"Tôi biết rồi."

Giọng Vưu Hi như không hề bận tâm đến, hệ thống nghe lời mà ngừng nói, chẳng yên lặng được bao lâu lại hỏi một câu hỏi kỳ lạ:

【Tại sao lần này cô không khóc?】

Trong hệ thống tính toán của nó, ký chủ hẳn nên bù lu bù loa khóc to mới phải, nhưng lại ngoài dự đoán, thế nhưng cô lại rất bình tĩnh.

Vưu Hi nghĩ, có lẽ những điều này đều nằm trong dự liệu của cô.

Lúc hồi quang phản chiếu ấy, cả đời đều làm người thành thật như cô khó lắm mới đưa ra được một quyết định "phản nghịch", quyên tặng hết tất cả tài sản, tặng luôn cả di thể của mình.

Khi cô nhắm mắt đã sớm nghĩ đến phản ứng của bọn họ, vậy nên một chút cũng không bất ngờ, một chút cũng chẳng buồn bã.

Thậm chí có thể nói, trong lòng cô cực kỳ vui sướng.

【Vui sướng là đúng, vì thế cô có muốn tiếp nhận sự cải tạo của bổn hệ thống không?】

【Có sự hỗ trợ của bổn hệ thống tôi, cô có thể trở thành nữ thần báo thù, cô có thể trở thành đại phú bà...】

"Tôi không có hứng thú với việc báo thù, nếu như cậu nói là... báo thù với người nhà tôi." Vưu Hi không do dự ngắt ngang lời nó, "Dẫu có đưa bao nhiêu tiền cho bọn họ đi chăng nữa, thì đời trước tôi cũng được nếm trải cảm giác làm phú bà rồi."

【Tại sao lại không muốn báo thù?Chính vì biết được trước khi chết cô không cam tâm nên hệ thống tôi mới chọn cô đó.】

"Tôi không cam lòng, phần lớn là nghĩ không thông rằng tại sao bản thân lại bị ngược đãi như vậy, chứ không phải là muốn ngươi chết ta sống với bọn họ. Nếu như đã sống lại, tôi vẫn lựa chọn quay quanh bọn họ như trước, vậy thì còn ý nghĩ gì cơ chứ?" Vưu Hi bình tĩnh đáp lại hệ thống.

Làn sóng điện não ổn định của cô nói cho hệ thống biết, loài người này thật sự có suy nghĩ như thế.

Ngay sau đó, hệ thống càng nhiệt tình hơn, lại lần nữa cất tiếng trong đầu Vưu Hi.

【Ha ha, không hổ là ký chủ mà bổn hệ thống lựa chọn, tôi thích cô rồi đó!Đúng là tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến mà!】

"Thế thì sao? Tại sao lại là tôi?" Vưu Hi chớp chớp mắt.



Lần này giọng điệu hệ thống trở nên rất nghiêm túc.

【Mỗi một ký chủ đều phải trải qua hàng loạt kiểm tra đo lường, vốn dĩ sẽ là những người có cơ hội tác động to lớn lên thời gian và không gian。】

"Vốn dĩ?"

【Đúng thế, vốn dĩ, bởi vì có rất nhiều ký chủ trong quá trình trưởng thành thì tâm trí đều xuất hiện vấn đề này vấn đề kia, cuối cùng ngã xuống。】

【Ký chủ cô có một linh hồn tỉnh táo, nhưng vẫn cần một tâm trí mạnh mẽ hơn. Mà bổn hệ thống chuyên đi cải tạo tâm trí, hoàn thiện bản thân, hướng tới cái tâm, tạo nên thành công vang dội!】

【Hệ thống có thể cung cấp sự trợ giúp cho ký chủ, chỉ cần ký chủ đồng ý rằng, cô sẽ khiến thời không này vì có sự tồn tại của cô mà trở nên tốt đẹp hơn。】

【Vậy thì ký chủ, cô có muốn bó buộc cùng hệ thống sửa đổi tâm trí hay không?】

Khiến cho thời không này trở nên tốt đẹp hơn?

Cô có thể sao?

Vậy thì thử một chút xem, trong lòng cô nghĩ như vậy.

"Được. Sau này xin giúp đỡ tôi nhiều hơn."

【Ký chủ Vưu Hi đã thành công ước định với hệ thống sửa đổi tâm trí。Ha ha, cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé~】

Vưu Hi không nói gì nữa, cô đứng dậy đi đến gian phòng mà mấy chị em cùng nhau ngủ.

Cuốn lịch treo ở phòng khách đang hiện tháng 3 năm 1977, năm đó cô 18 tuổi, lên cấp ba.

Nếu như cô nhớ không lầm, sau lần hôn mê này, ba cô bắt cô bỏ học ở ngôi trường trên trấn.

Lý do là con gái học hết cấp hai là được, có học nữa thì cũng không thi đại học, không bằng học cách kiếm tiền sớm một chút.

【Mốc thời gian này được đấy chứ, cô nên biết rằng những gì ba mình nói đều thả rắm cả, năm nay sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học!】

"Đúng vậy. Cậu nói xem ông ấy có biết kỳ thi đại học sẽ được khôi phục lại không?"

Bởi trong cơ thể trẻ tuổi này chứa đựng một linh hồn đã nhìn thấu mọi thứ trên đời, Vưu Hi cảm thấy mạch nghĩ của mình trở nên rõ ràng hơn hẳn, rất nhiều thứ trước kia từng bỏ sót, lúc này đều bừng bừng hiện ra trước mắt.

【Ông ta có thể không biết sao?】

Vưu Hi im lặng.

Chị hai lúc này đã yêu đương cùng với con trai đội trưởng, chắc chắn sẽ biết những tin tức này đầu tiên.

Huống hồ ba cô là hiệu trưởng trường trung học, học trò nhiều vô kể, tin tức chắc chắn cũng rất nhanh nhạy.

Rõ ràng biết sẽ khôi phục thi đại học, lại nhất nhất buộc cô nghỉ học.

Rốt cuộc là tại sao?

Cô đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, cuối cùng ôm theo câu hỏi này mà chết.

Vưu Hi nắm chặt tay, trái tim rõ ràng đã chết lặng nay lại cảm nhận được hận ý nhè nhẹ.

【Đừng có nghĩ quá nhiều, nên đi làm nhiệm vụ rồi đấy, nhiệm vụ thứ nhất:Xin mời vào phòng bếp, ăn chút trứng hấp。】

"Ăn trứng hấp?" Cô mờ mịt nhìn về hướng phòng bếp, lặp lại nhiệm vụ mà hệ thống vừa nói một lần nữa.

【Đúng thế, sửa đổi tâm trí, bắt đầu từ việc ăn trứng hấp。】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.