Mấy ngày nay, Lục Yên giải thích với Lục Trăn mãi, thậm chí là thề thốt mình không thích Lương Đình. "Con nghĩ kỹ rồi, chú Lương tuy thông minh, nhưng thông minh quá con cũng không đỡ được. Ừm, con hold không được chú ấy, thôi vậy quên đi." "Thật sao?" Lục Trăn rất hoài nghi. Cô gật đầu lia lịa: "Thật đấy!" Nhìn cô nhóc nhà mình cũng đã khôi phục trạng thái bình thường, Lục Trăn cũng nới lỏng đề phòng với Lương Đình. "Không phải là bố không cho con yêu đương." Lục Trăn bắt đầu đắc ý khoe mẽ, vỗ vỗ vai Lục Yên ra giọng người lớn: "Có thể yêu đương, nhưng về phương diện nhân phẩm nhất định phải qua cửa ải của bố đã, hay nói cách khác, con phải xem bố là cửa ải thứ nhất." Lục Yên tò mò nhìn Lục Trăn: "Thế ý bố là nhân phẩm của chú Lương Đình không tốt?" "Không phải thế" Lục Trăn lắc đầu: "Chú Lương của con nhân phẩm rất tốt, nhưng đó là anh em của bố. Nếu con và nó yêu nhau, thì hai đứa xưng hô với bố thế nào chứ." Lục Yên ngẫm nghĩ lại, đúng thật là vậy, nếu cô và chú Lương Đình yêu nhau thật, vậy chú Lương sẽ thành con của Lục Trăn, thế thì kỳ cục lắm. Mà nếu như thế, Thẩm Quát không phải là cũng... nghĩ kỹ thật kinh khủng. Lục Yên lập tức cắt đứt suy nghĩ, không muốn thảo luận vấn đề này nữa. Tâm tư thiếu nữ trong cô đang tràn ngập mong chờ đến tối thứ sáu. Cô ngồi trước bàn, trang điểm nhẹ nhàng như không, phải làm tốt mọi chuẩn bị cho đêm nay. Vào thời kỳ này, điện thoại di động không phổ biến với học sinh, chỉ có đám nhà giàu như Lục Trăn, Lương Đình mới có. Thẩm Quát không có điện thoại, vì thế Lục Yên cũng không liên lạc được với anh, chỉ đành nói miệng thời gian. Tuy không thể liên lạc, nhưng điều này lại không gây trở ngại cho việc giao tiếp qua lại, mà còn khiến tâm tư như được ủ men, mang vị thơm ngào ngạt. Dưới tầng, Lục Trăn đã thay áo quần chuẩn bị ra ngoài. Lục Yên nhìn qua cửa sổ, thấy anh đã ra khỏi nhà, lập tức gửi tin nhắn cho Lương Đình: "Chú Lương, cảm ơn chú!" "Đừng khách sáo." 7 giờ 30, Lục Yên đúng giờ dắt xe ra khỏi cửa. Phim đến 8 giờ mới chiếu, bây giờ đạp xe đến là vừa đẹp. Ở Bắc Thành, rạp chiếu phim cũng được xem là một trong những kiểu giải trí mới mẻ nhưng ít ỏi, cả thành phố cũng chỉ được ba rạp mà thôi. Hơn nữa mỗi rạp cũng chỉ chứa được vài trăm khách, càng không có nhiều cơ hội lựa chọn. Lúc này rạp chiếu phim đã có rất nhiều thanh niên đứng bên ngoài. Lục Yên khóa xe bên đường, sau đó lấy gương và son ra tô lại môi. "Đến rồi." "Á!" Âm thanh quen thuộc vang lên khiến Lục Yên giật thót, tay cũng run lên, son môi cũng bị quệt ra ngoài khóe miệng. "..." Thẩm Quát nhìn đôi môi ửng hồng của cô, muốn cười, nhưng vẫn nhịn được. "Muốn cười thì cười đi" Lục Yên đóng nắp son lại, lau lau khóe miệng, hơi ngại ngùng nói: "Dọa em vui lắm à." "Anh dọa gì em" Thẩm Quát thản nhiên nói: "Em căng thẳng quá rồi." "Không có." "Ồ." Đúng là không tin. Có đôi lúc, Lục Yên cảm thấy mình chơi không lại chàng trai này. Tâm tư của anh quá thâm sâu, ánh mắt sắc bén, trong lòng cô nghĩ gì anh cũng đoán được, liếc mắt đã nhìn thấu. Thẩm Quát kéo cô lại gần, cúi người nhìn cô, đưa tay, nhẹ lau vết son lem trên môi cô. Bàn tay anh không hề nhẵn mịn, ngược lại mang cảm giác thô, còn có nốt chai sần. Nhưng từng động tác chạm lên khóe môi cô, đều khiến cả người cô tê liệt. Thật là... cảm giác của tình đầu. Cả người Lục Yên mềm nhũn, tan chảy như kem vậy. Thẩm Quát lau vết son lem của cô xong, cũng không hề để tâm son dính nơi đầu ngón tay của mình. Lục Yên sợ bộ dáng của mình bây giờ rất tệ, vừa muốn tô lại son, Thẩm Quát đã nói: "Không cần tô nữa, không sao đâu." "Á!" "Bình thường không trang điểm, cũng đã rất đẹp rồi." Hai má Lục Yên đỏ lựng lên khó giấu, hôm nay cô trang điểm, rất rất nhẹ, nhưng rất kỹ càng. Thẩm Quát nói rồi, đi xem phim như những người bạn, nhưng hôm nay biểu hiện của cô không giống bạn bè chút nào. Thẩm Quát sợ cô xấu hổ, vì thế bèn chuyển đề tài: "Anh đi mua bỏng, em không cần tô son nữa, ăn vào lại không tốt." "Ồ, được rồi." Lục Yên nghe lời cất son đi, sau đó chớp chớp mắt, thấp thỏm nhìn anh. Cô thật sự ngoan vô cùng, Thẩm Quát chưa từng gặp cô gái nào biết nghe lời như vậy. Ở cùng cô, anh cảm nhận như mình đang nằm trên một áng mây, nhẹ nhàng, thoái mái. Rạp mở rồi, đám người ồ ạt bước vào. Người đi xem rất đông, tuy không phải suất chiếu đầu, nhưng cứ là phim Châu Tinh Trì thì không thể hạ nhiệt được. Đám người cứ chen nhau mà vào, có người đụng phải Lục Yên, cô chau mày, không nhịn được mà dựa sát vào Thẩm Quát. Thẩm Quát lập tức kéo cô sát bên mình, nhẹ nhàng bảo vệ, không để người ta đụng phải cô. Động tác này, thật sự là quá có cảm giác sức mạnh của bạn trai rồi. Lục Yên ngẩng đầu nhìn anh, mới nhận ra hôm nay anh mặc áo sơ mi sáng, cài nút lên đến tận cổ, nhìn vô cùng đường hoàng đĩnh đạc. Ở trong trường, anh cũng không mang bộ dạng nghiêm chỉnh đến thế này. Lục Yên mím mím môi, cúi đầu trộm cười. Chắc là, anh cũng đã cố ý chọn đồ để mặc đây mà. Ghế ngồi không được chọn mà là ngồi đại, nhưng may mà hai cái vé ngồi cạnh nhau, Lục Yên đã phải hỏi đi hỏi lại đến ba lần lúc mua vé, nếu không cô thật sự khóc ngất. Cả hai cũng rất may mắn, chọn được vị trí ngồi trung tâm. Sau khi ngồi xuống, Thẩm Quát phát hiện cô nhóc cứ cười trộm mãi, không biết đang vui vì cái gì. Cô dường như là luôn lạc quan vui vẻ, rất ít khi phiền não. Không giống anh, luôn sầu muộn. Nhưng ai lại muốn làm bạn cùng sầu muộn chứ, ai bằng lòng chịu đau khổ, nghèo túng đây. Thẩm Quát lúc này mới nhận ra đầu ngón tay mình có vết đỏ, có chút ngớ người. Đúng lúc này, một hạt bỏng được đưa tới miệng anh. Thẩm Quát ngẩng đầu, cô nhóc đang mở to mắt, chân thành nhìn anh: "Là anh mua đó, ăn một cái." Thẩm Quát lắc đầu: "Em ăn đi, anh không thích đồ ngọt." Chưa kịp dứt lời, hạt bắp đã kề sát môi anh. Thôi được rồi. Thẩm Quát ngậm lấy miếng bắp, vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi. Lục Yên mỉm cười, cả khóe mắt cũng cong lên, lại tiếp tục lấy một hạt nữa ghé nơi miệng anh. Thẩm Quát nói: "Không cần." Sau đó, mỗi lần nói không cần xong, miếng bắp lại được cô đút thẳng vào miệng anh. Đây là lần đầu tiên trong đời, Thẩm Quát cảm thấy không biết phải làm sao, vị bắp rất thanh, nhưng ăn nhiều rồi thì đến cả tim cũng cảm nhận được vị ngọt. Đèn tắt đi, bộ phim bắt đầu, hai người ngồi nghiêm chỉnh lại để xem phim. "Vua hài kịch" trở thành phim kinh điển cũng là có nguyên nhân, Lục Yên đã xem bộ phim này không biết bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn, nhưng mỗi lần xem đều vẫn bị hấp dẫn. Nhưng lần này, Lục Yên lại không để ý vào bộ phim nữa. Cô lén nhìn Thẩm Quát, ánh sáng từ bộ phim hắt lên khuôn mặt anh, vẻ mặt thực dịu dàng, hiền hòa. Ánh mắt thu lại cả màn hình, vô cùng chăm chú. Đẹp trai thật, đẹp muốn phản lẽ trời. Tại sao đám con gái trong trường lại chọn Lục Trăn làm hotboy chứ, đúng là mù mắt hết rồi. Trong phim, Trương Bá Chi nói: "Môi của anh bị tróc da rồi, có muốn tô lại bằng son môi không." Châu Tinh Trì nói: "Được." Sau đó Trương Bá Chi hôn lên môi Châu Tinh Trì. Thật kích thích. Lục Yên lén lấy son môi ra tô lại, đương nhiên, cô không lớn gan như nữ chính, dám in son lên môi Thẩm Quát, nhưng mà, nghĩ thôi cũng không được chắc. Thẩm Quát phát giác được hành động của cô nhóc bên cạnh mình, hé hé môi, sau đó ngậm lại. Anh bỗng thấy áo bó hơi chật, khiến cả người nóng lên, vì thế dùng một tay cởi nút áo trước cổ. Cảnh tiếp theo, Châu Tinh Trì nói: "Môi tôi khô, nhưng tôi cũng đâu có muốn." Trương Bá Chi nói: "Vậy sao không thoa son bóng nhiều vào." Châu Tinh Trì phất tay nói: "Vậy thì thoa đi." "Đi chết đi, không muốn thoa thì không cần miễn cưỡng." "Thực ra tôi muốn thoa." ... Đoạn đối thoại dường như có hơi vô lý, nhưng đầu anh lại không bình tĩnh được, liên tục gợn sóng. Nhóc con bên cạnh lại tiếp tục tô son, tô rồi lại tô, cho nên cô tô dày như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì. Thẩm Quát gian nan nuốt nước bọt, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, tiếp tục xem phim, không để ý đến mấy hành động của cô nữa. Đúng lúc này, di động của Lục Yên bỗng rung lên. Cô lập tức cất son, lấy điện thoại ra nhìn, là tin nhắn của Lương Đình. "Đi xem phim với Thẩm Quát?" Lục Yên giật mình, vội nhắn lại: "Sao chú biết?" "Đoán xem." Lục Yên thất kinh, nhìn trái nhìn phải, tin nhắn của Lương Đình lại đến: "Đừng nhìn quanh nữa, chú và bố cháu... ngồi ngay dãy sau, đừng quay đầu." Cả người Lục Yên sợ tới mức muốn ngồi sụp xuống. Cô kêu Lương Đình kéo Lục Trăn đi, không ngờ Lương Đình lại dẫn ngay Lục Trăn đi xem phim, sao có thể trùng hợp đến vậy chứ. Sớm biết vậy, cô cứ nói thẳng thời gian và địa điểm cho Lương Đình rồi. Tin nhắn lại tới: "Đừng lo, bố cháu không phát hiện, cẩm thận một chút, đừng để Lục Trăn thấy." Thẩm Quát thấy Lục Yên đã tô xong son, lại ngồi gửi tin nhắn cho người ta, anh hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi. "Em nhắn tin..." Lời chưa kịp dứt, Lục Yên đã đưa tay che miệng anh. "Suỵt." Nha đầu kéo cổ áo anh, ghé sát tai anh nhỏ giọng: "Lục Trăn ở ngay đằng sau, đừng để ông ấy thấy, nếu không em đi đời mất." Cả cơ thể mềm mại của cô ghé sát người anh, môi cũng suýt dán lên tai anh. Thẩm Quát cảm giác được nửa thân anh như chết lặng, tim cũng đập nhanh vô cùng. Cô nhóc này nói xong, bền cúi đầu xuống, thu người lại như kiểu tự giấu mình đi. Thẩm Quát rất tự nhiên đưa tay bỏ lên ghế cô, dùng khuỷu tay lớn che đầu cô. Tư thế này, như là đang ôm cô vậy. Lục Yên núp mấy phút sau, thấy Lục Trăn không có động tĩnh gì mới thả lỏng một chút, khẽ nép vào lồng ngực Thẩm Quát, nhân lúc này gần gũi anh một chút, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ mặt anh không biểu cảm, ánh mắt hướng về màn hình. Chỉ là tay anh đã nắm thành quyền. Tim đập nhanh đến không đỡ nổi. Lục Trăn nhìn cặp đôi trước mặt, thấp giọng nói với Lương Đình: "Mấy kiểu yêu đương này, đúng là gai mắt." Lương Đình cứng môi, cũng phụ họa theo: "Đúng đúng đó." * Xem xong phim, Lục Yên và Thẩm Quát không lập tức rời đi, mà đợi Lục Trăn đi khỏi mới đứng dậy theo dòng người bước ra rạp. Đúng là an ổn qua một trận kinh thiên động địa. Vào lúc cô nghĩ rằng chuyện thế là xong, thì sự tình lại không đơn giản như thế. Lục Yên đang định bước ra cửa rạp, liền bất chợt nhận được điện thoại của Lương Đình. Giữa dòng người đông đúc, Lục Yên khó khăn ấn nút nhận cuộc gọi. "Chú Lương." "Lục Yên, đừng ra ngoài, bố thấy xe đạp của cháu rồi!" "Á, nhưng cháu đã ra bên ngoài rồi." Lục Yên ngẩng đầu, thấy Lục Trăn đang đứng bên đường, cong người đánh giá chiếc xe đạp màu hồng. "Chiếc xe này..." "Đây là xe của con nhóc nhà ta." Chiếc xe này là độc nhất, Lục Trăn mua cho cô, đương nhiên liếc mắt là nhận ra ngay. Lục Yên muốn chạy, nhưng đã muộn rồi, Lục Trăn lớn giọng hô lớn: "Ấy ấy ấy, bố đã nói chứ, xe ở đây mà người thì không thấy đâu, hóa ra con cũng đi xem phim à!" "Con..." Lục Yên quay đầu, phát hiện người bên cạnh đã không thấy bóng dáng, xung quanh cũng chỉ toàn khuôn mặt xa lạ. Bàn tay siết chặt lúc này mới thả lỏng ra. "Vâng, đúng thế, con cũng đi xem phim." "Sao không nói sớm, nói sớm là chúng ta đi cùng nhau rồi" Lục Trăn nghi hoặc nhìn cô: "Sao chỉ có một mình con thôi?" "Thì con đi một mình thôi." "Đi xem phim một mình á đúng ngốc, sao không nói với bố, có phải là bố không chịu đi xem cùng đâu." "À." Lục Yên lại cẩn thận nhìn xung quanh, Thẩm Quát quả nhiên đã biến mất rồi. Lương Đình ném chai Coca trong tay ra, đi qua cười nói: "Vậy cùng về đi." "Không cần không cần, cậu đi về một mình đi, tôi chở con gái tôi về." Lục Trăn vẫn chưa hoàn toàn nới lỏng cảnh giác với Lương Đình, đẩy đẩy anh: "Bai bai nhé." "Thế cũng được" Lương Đình nhìn Lục Yên, thâm sâu nói: "Để bố chở cháu về đi, buổi tối đừng ở bên ngoài một mình." Anh đang cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối. "Ồ." Lục Yên chột dạ gật đầu. Lục Trăn đặt Lục Yên lên xe, không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, nói cái gì chứ hai người có phải là xa lạ đâu." Sau khi Lục Trăn chở con gái bảo bối về nhà, Lục Yên xoay người, thấy Thẩm Quát đứng ở cửa rạp. Trốn cũng nhanh thật đấy. Đương nhiên, Lương Đình biết không phải anh sợ Lục Trăn, chỉ là không muốn gây phiền phức cho Lục Yên mà thôi. Thẩm Quát quay người rời đi, nhưng Lương Đình gọi anh lại: "Đợi đã." Anh quay đầu: "Có chuyện gì?" Anh ta chạy lên, nói: "Không cần biết trước đây có chuyện gì, nhưng đó là chuyện giữa cậu và Lục Trăn, không liên quan đến Lục Yên." Thẩm Quát dừng bước, lạnh lùng quét mắt lên người anh: "Cậu cũng quan tâm cô ấy thật." Giọng điệu bình thản nhưng đã bắt đầu mang ý thù địch. "Tôi đương nhiên quan tâm, con bé là em gái của anh em tôi." "Đừng có quản nhiều quá" Thẩm Quát tiếp tục bước đi: "Chuyện của tôi, không liên quan đến cậu." Lương Đình bỗng nắm lấy cổ áo anh, kéo anh quay lại, gằn giọng: "Thẩm Quát, nếu cậu dám làm tổn thương con bé, tôi sẽ không tha cho cậu." Anh xưa nay luôn là người trầm tĩnh, điềm đạm, ít có khi nào hung dữ như lúc này. Thẩm Quát gạt tay anh ta ra, chỉnh lại cổ áo, giương cằm nhìn anh, cười khinh miệt: "Ở cùng Lục Trăn lâu, nên não cũng bắt đầu úng rồi." Lương Đình không nói, ánh mắt đen thẳm của Thẩm Quát đang ngạo nghễ nhìn anh. "Cậu không tha cho tôi, tôi cần cậu tha cho tôi bao giờ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]