Lúc làm bài tập, Lục Yên cứ ngẩn người, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, thở dài.
Lục Trăn ngẩng đầu, dùng đầu bút chọc vào trán cô: "Ngẩn người cái gì, chuyên tâm làm bài đi."
Cô nhóc nhíu nhíu mày, bất mãn nói: "Bố cứ làm cho tốt bài của bố đi đã, quản con làm gì."
Lục Trăn cãi lại rất hợp lý: "Con không viết, ông đây biết chép kiểu gì."
"..."
Chép bài tập của con gái, bố không biết ngại sao!
Lục Yên ôm sách đến ngồi nơi sô pha, mặc kệ anh.
Lục Trăn lại như cún con, chạy qua, quan tâm hỏi: "Tâm trạng không tốt à?"
"Không có."
"Lừa không nổi bố đâu."
Lục Trăn rất ít khi thấy cô nhóc lạc quan này phiền muộn, hôm nay biểu cảm của cô rất khác thường ngày.
"Nói bố nghe, có phải có người bắt nạt con không?"
"Bố đừng hỏi nữa."
Lục Yên đứng dậy, lê chân vào phòng.
Lục Trăn xoa xoa cằm, cảm thấy có gì đó không đúng. Âm thầm quan sát Lục Yên vài ngày, sau đó tìm cộng sự đến tham vấn, Lương Đình thản nhiên nói một câu.
"Bệnh này của con gái cậu, rất giống với những cô gái đang tương tư."
Lục Trăn nghe vậy té rầm xuống ghế, sắc mặt trắng bệnh, tay theo bản năng mò đến cái dao trên bàn.
Mẹ nó chứ ai dám bước vào đất nhà này, cướp mất con gái ông.
Lương Đình vội giữ anh ta lại: "Anh Lục, anh muốn làm gì!"
"Ông đây đi băm nó!"
Tần Hạo trượng nghĩa vỗ vỗ vai anh, thiếu chút nữa vỗ đến nội thương.
"Tên tiểu tử nào dám làm con gái nuôi của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-thang-bo-toi-la-hotboy/998610/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.