Kết thúc kỳ thi, Kiều Anh hoàn toàn thả bay chính mình. Hết ăn rồi ngủ mấy ngày, cô bắt đầu nhớ đến vườn dâu bảo bối của cô. Không biết chúng nó còn sống không.
Mấy năm trước cô nài nỉ mãi bố cô mới tìm mua cho cô cây giống dâu tây. Lúc đấy dâu tây vẫn là hàng hiếm, bố cô phải chạy gần gãy chân mới mua cho cô được mười cây giống. Có kinh nghiệm trồng dâu tây từ kiếp trước cô chỉ mất mấy năm biến mười cây thành gần nghìn cây như bây giờ. Ở giá dâu tây cao ngất ngưởng, cô đã tích góp được cho mình một ít tiền riêng nhờ bán dâu tây cho khách. Nhưng hơn tháng trước cô phải chuẩn bị thi cấp ba nên quên mất không chăm sóc bọn chúng. Với cái nóng này chắc chết cả rồi. Thật là đáng tiếc.
Trong lòng tiếc nuối, cô trèo lên ban công, thấy hơn mười bồn dâu tây ở đây vẫn lớn lên khỏe mạnh. Cái này làm cô vui mừng quá đỗi, có mười bồn này cô lại có thể gây giống thật nhiều cây non. Mấy chốc lại có một vườn dâu tây như hiện tại. Sờ đất trong bồn không đủ ẩm, cô lại tưới thêm nước cho bọn chúng. Đang tưới nước cho cây, thằng em trai cô đã chạy lên tới. Thấy cô, nó đánh một tiếng chào hỏi rồi quen cửa quen nẻo tìm dâu tây ăn. Ăn đến quả chưa chín nhóc con này mặt nhăn lại vì chua. Nhưng cậu nhóc này không có nhổ ra mà nuốt vào bụng. Kiều Anh buồn cười trêu đùa nói: "Nhà này có người chưa bao giờ chăm sóc dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1994/2715320/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.