Đến mười giờ, cuối cùng thầy chủ nhiệm cũng từ bi buông tha cho lớp cô. Cả bọn đang bị thầy lải nhải các quy định trong trường nghe đến phát chán, được ra về không khác gì là giải thoát. Theo dòng người, ba người Kiều Anh rời khỏi lớp học. Lúc này trên tay Hùng đang cẩm một tờ giấy ghi lại tất cả khoản tiền mà bọn cô phải đóng đầu năm.
Thật ra đều cùng một hệ thống giáo dục, các trường cấp ba trên cơ bản đều sàn sàn như nhau. Trường cô gắn thêm mác năng khiếu nên chất lượng giáo viên và cơ sở hạ tầng cao hơn các trường khác là điều không thể bàn cãi. Song song với đó là tiền học phí cũng cao dọa người, gấp năm lần trường cũ cô học. Còn bởi bọn cô được xem là bộ mặt của trường nên việc chỉn chu về ngoại hình cũng được thầy chủ nhiệm nhấn mạnh. Tất cả sẽ chỉ được mặc đồng phục không được mặc trang phục khác.
Học sinh sẽ thống nhất báo size cho nhà trường đặt mua. Mỗi người hai bộ mùa hè và hai bộ mùa đông. Riêng học sinh nữ thêm khoản áo dài trắng. Tính sương sương đã lên tới tiền triệu, còn không kể tiền xây dựng, tiền học phí còn tiền quỹ lớp này nọ nữa. Không biết lúc cô xin tiền bố cô, ông có hối hận khi để cô thi trường này không.
Đang tưởng tượng nét mặt của bố cô thì Phương đã quàng tay qua vai cô nói: "Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ vẫn tiếc bạn đẹp trai kia."
Kiều Anh liếc xéo Phương một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1994/2715298/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.