Mười một giờ trưa Kiều Anh mới về đến nhà. Cả nhà đã ngồi đông đủ chỉ còn mình cô. Kiều Anh nhanh chóng rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm. Tuổi mới lớn nên rất nhanh đói, trước đó không lâu cô vừa mới ăn không ít kem. Nhưng giờ nhìn một bàn đồ ăn, Kiều Anh bụng không cố gắng kêu lên kháng nghị. Diệt sạch hai bát cơm, Kiều Anh mới bình ổn được cái bụng đang nổi loạn của mình.
Kết thúc bữa trưa, Kiều Anh lúc này mới lấy giấy ghi các khoản thu của trường cô cho bố mẹ cô xem. Sau đó thành công thu hoạch được biểu cảm giật mình của bố mẹ cô. Khóe môi cô hơi nhếch lên còn chưa kịp thu hồi biểu cảm vui sướng khi người gặp họa của mình, cô đã bị bố cô bắt tại trận. Báo ứng đến không thể quá nhanh. Bố mẹ cô sẽ không chi tiền nuôi em mèo Tây kia nữa. Cô sẽ phải nuôi nấng nó bằng tiền riêng ít ỏi của mình. Nghĩ đến tương lai ví tiền khô quắt của mình, Kiều Anh đáng thương nhìn bố mẹ cô nói: "Đến con còn phải bố mẹ nuôi, thì làm sao con có thể nuôi được nó chứ!"
Phải biết rằng em mèo kia không khác gì thú nuốt tiền, một học sinh như cô làm sao mà gánh nổi. Nhưng bố mẹ cô lúc này lại không muốn gánh cái món nợ này nữa. Bố cô trả lại cô tờ giấy vừa rồi cho cô nói: "Con nhìn xem, chỉ riêng mình con mà đã tiêu tốn nhiều tiền thế này rồi. Bố mẹ còn nuôi ba đứa nữa. Con thương bố mẹ thì chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1994/2715296/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.