Cao Lương nói chuyện phiếm cùng anh chị họ, biết điều bọn họ không thích ứng được nhất chính là ẩm thực, cũng không thể nói là không tốt, so với chuyện ở quê thường xuyên ăn dưa muối mà nói, ít nhất nơi này cũng được ăn đồ tươi mới, chỉ là khẩu vị hơi nhạt nhẽo, đồ ăn cơ bản đều là hấp, luộc, không một giọt dầu.
Cao Lương đem việc này ghi tạc ở trong lòng, cô kinh doanh ẩm thực, biết ăn uống đối với con người có bao nhiêu quan trọng, liền tìm một cơ hội nói chuyện này với Lý Tuấn Nghị. Lý Tuấn Nghị kỳ thật cũng đã sớm chú ý tới vấn đề này, nhà ăn của xưởng là thuê bên ngoài, quản lý hậu cần nhận thầu, anh cũng nói qua vài lần với quản lý vấn đề này, mỗi lần đề cập tới, thức ăn nhà ăn sẽ tốt hơn một chút, nhưng qua mấy ngày sẽ khôi phục nguyên dạng, phàm là chỗ có ích lợi không có người nào àm không lấy. Quản lý hậu cần làm việc từ khi mở xưởng, trừ bỏ chuyện thức ăn không được như mong muốn, những chuyện khác đươc quản lý đến gọn gàng ngăn nắp, thái độ cũng thập phần thành khẩn, đặc biệt là thời điểm Lý Tuấn Nghị mới vừa tiếp nhận nhà xưởng một mình, đối phương cũng giúp rất nhiều, cho nên Lý Tuấn Nghị cũng không muốn làm ác nhân.
Cao Lương nói: "Nếu như vậy, để cho em làm kẻ ác đi."
Lý Tuấn Nghị cho công nhân phí sinh hoạt mỗi ngày, Cao Lương đối với giá lương thực rau dưa quá quen thuộc, bởi vì mỗi ngày cô đều tiếp xúc với mấy thứ này. Cô cầm sổ sách nhà bếp, liền biết sau bếp cắt xén không sai biệt lắm một nửa chi phí sinh hoạt để đút túi tiền riêng. Cao Lương biết mỗi nhà ăn đều có thể kiếm được tiền, nhưng kiếm như thế này cũng quá mức rồi.
Cho nên cô trực tiếp đối chất cùng đối phương, quản lý hậu cần và đầu bếp trưởng một bên nghe Cao Lương quở trách, một bên lau mồ hôi lạnh, Cao tổng đối với giá cả thị trường cực kỳ hiểu biết, tới hành lá bán mấy mao một cân, giá gạo tăng giảm đều rõ ràng. Cao Lương nói xong, sau đó nói: "Tôi biết nấu đồ ăn cho nhiều người không dễ, nhưng nhiều người như vậy mỗi ngày đều tăng ca thêm giờ vất vả mệt nhọc, các anh cắt xén thức ăn của mọi người, thân thể xảy ra vấn đề các anh sẽ phụ trách sao?"
Quản lý hậu cần một bên dùng khăn tay lau mồ hôi một bên gật đầu: "Cao tổng, lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ không để tình huống như vậy xảy ra nữa." Trước kia Lý tổng cảm thấy thức ăn không tốt, chỉ nói một câu với hắn, hắn sẽ cùng đầu bếp nói một tiếng, chú ý hơn trong thời gian ngắn, chờ lực chú ý của Lý tổng dời qua vấn đề khác, lại khôi phụcthái độ bình thường, nhưng Lý tổng tuyệt đối sẽ không cầm sổ sách tới nói chuyện, một cân gạo bốn hào rưỡi, một cân cải trắng một hào tám, công nhân một bữa ăn bao nhiêu tiền, trong phòng bếp lại kiếm lời bao nhiêu tiền, tính đến một phân một li rõ ràng.
Cao Lương nói: "Tôi tạm thời quan sát nửa tháng, nếu còn có người phản ánh thức ăn giống trước kia với tôi, tôi sẽ cải cách chế độ nhận thầu nhà ăn, sẽ đổi thành tôi tự mình tới mua đồ ăn, đầu bếp chỉ cần chế biến, một tháng cho đầu bếp ba bốn trăm đồng tiền lương, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều đầu bếp nguyện ý tới làm."
Quản lý hậu cần vừa nghe, liên tục gật đầu: "Tôi đã biết, Cao tổng."
Cao Lương lại nói: "Đầu bếp trưởng vui lòng lúc nấu ăn dụng tâm một chút, phải chịu trách nghiệm với danh hiệu này. Nấu ăn cho nhiều dầu một chút, đừngchỉ mỗi luộc, hấp, suy bụng ta ra bụng người, mỗi ngày các anh ăn cái này sau đó làm liên tục mười mấy giờ xem sao." Cao Lương làm việc trong tiệm bản thân tuyệt đối không thanh nhàn, mỗi ngày nhân viên đều giống như con quay xoay tròn, nhưng Cao Lương tuyệt đối sẽ không cắt xén đồ ăn của mọi người, không có khả năng nếu muốn con ngựa chạy, lại không cho nó ăn cỏ.
Cao Lương họp xong với phòng bếp, dặn Lý Tuấn Nghị có thười gian thì đi nhà ăn giám sát một chút, giữa trưa Lý Tuấn Nghị tự mình đi tới nhà ăn công nhân thăm viếng một vòng, cùng ngày thức ăn xác thật cải thiện hơn rất nhiều.
Thười điểm Cao Lương đưa cơm tới, Lý Tuấn Nghị khen cô: "Cao tổng quả nhiên không bình thường, vừa ra tay liền không giống người thường."
Cao Lương cũng không đắc chí: "Mới vừa ân cần dạy bảo khẳng định sẽ như vậy, thời gian dài mới biết được có cải thiện hay không. Có thể đặt một hòm thư góp ý ở các tầng ký túc xá, để mọi người cho ý kiến cả tốt cả xấu, xem có chỗ nào cần cải thiện mà chúng ta bỏ sót hay không."
Lý Tuấn Nghị nói: "Những ý kiến này ai tới xử lý? Quản lý hậu cần?"
Cao Lương nói: "Bảo trợ lý của anh đó, em có thời gian cũng có thể hỗ trợ."
"Được, vậy em vất vả rồi. Em lúc này đặc biệt giống một hiền thê." Lý Tuấn Nghị mỉm cười nhìn Cao Lương.
Cao Lương nói: "Em là trợ lý cá nhân của anh."
Lý Tuấn Nghị vui vẻ: "Vậy anh thật có lời, có trợ lý mà không cần tiền lương."
Cao Lương cười: "Cũng không phải là không cần tiền lương. Lý tổng, tiền vừa kiếm được đều giao cho em đi." Cô nói xong giơ tay với Lý Tuấn Nghị.
Lý Tuấn Nghị ha ha cười nắm tay cô lại: "Đừng lo lắng, chờ anh nhận được tiền hàng liền đưa cho em hết."
Trong khoảng thời gian này Lý Tuấn Nghị phi thường bận rộn, bởi vì muốn giao kịp đơn hàng, buổi tối đều dành thười gian đi đón Cao Lương, đưa Cao Lương về nhà xong lại vội vã mà chạy về nhà xưởng, bởi vì thời điểm Cao Lương về đến nhà thì công nhân nhà xưởng vẫn chưa tan tầm. Nhưng bận rộn cũng là có hiệu quả, cũng kiếm được nhiều tiền hơn, thời điểm bận rộn này, một tháng kiếm mười mấy vạn cũng được. Năm trước sáu tháng cuối năm buôn bán tốt, khoản vay 50 vạn Cao Lương đã trả một nửa, năm nay chỉ cần nửa năm là có thể trả hết nợ, sáu tháng cuối năm bọn họ là có thể mua nhà.
Nhưng Cao Lương muốn mua sớm một chút, gần đây cô vẫn luôn chú ý giá nhà: "Dạo này em có chú ý một căn nhà, cũng trong Thiên Hà, đường xá cũng tốt, cao tầng lại có thang máy, giá nhà 2,300 đồng 1m2, nhưng không nghe nói có đi kèm hộ khẩu." Lúc đầu để đẩy mạnh tiêu thụ, mua phòng có hỗ trợ chuyển hộ khẩu, đại khái qua mấy năm mới có thể phổ biến hưng thịnh lên, về sau dân cư thành thị bành trướng, chính sách này mới bị hủy bỏ.
Lý Tuấn Nghị nói: "Vậy tìm một căn nhà có đi kèm hộ khẩu."
"Được, em lại đi hỏi thăm một chút." chuyện mua nhà ở Cao Lương không trông cậy vào Lý Tuấn Nghị, bởi vì anh thật sự quá bận, căn bản không có thời gian đi lưu ý mấy cái này.
Qua nguyên tiêu, Cao vị cũng chậm rãi hoạt động bình thường, cuộc sống của Cao Lương lại tiếp tục bận rộn mà phong phú, cô giống ong mật nhỏ chăm chỉ đi qua đi lại hai bên cửa hàng, chiếu cố người nhà vàLý Tuấn Nghị, lưu ý tình hình địa ốc.
Cao Lương nhìn tiền tiết kiệm mỗi ngày mỗi tăng, tính toán chuyện mua phòng ở không còn xa nữa. Hai cửa hàng của cô đều buôn bán rất ổn, mỗi tháng có thể kiếm hơn ngàn đồng, Cao Lương suy xét lại mở chi nhánh mới, rốt cuộc khu Thiên Hà khu rộn ràng như vậy, mở thêm mấy cái chi nhánh cũng được, cô thậm chí còn muốn mở chi nhánh ở khu phố cũ, đoạn đường 99 phía tây là đoạn đường phồn hoa nhất Quảng Châu, chỗ đó tụ trung người đến từ khắp nơi trên cả nước, khẩu vị đa dạng, chân vịt cổ vịt sẽ không lo không có thị trường. Nhưng Cao Lương biết, đoạn đường đó phồn hoa, đừng nói mặt tiền không dễ tìm, dù tìm được rồi, không có trên mười vạn cũng là thuê được, cho nên tạm thời cô phải bỏ suy nghĩ này, chờ nhà giải quyết vấn đề hộ khẩu rồi nói sau, cần mở rộng chuyện buôn bán, nhưng chuyện nhà ở lại cần thiết hơn.
Tháng tư, Cao Lương chú ý tới cạnh trung tâm thể thao khu Thiên Hà có một toàn nhà mới xây xong, đây là một tòa chung cư cao tầng có thang máy, mua phòng tặng kèm hộ khẩu, giá nhà so với lúc trước cô xem càng đắt hơn, 2500 dộng một m2, mua một căn 120 m2 tặng kèm ba danh ngạch hộ khẩu.
Lúc Cao Lương biết tin tức này mừng rỡ như điên, khu Thiên Hà tuy hiện tại còn tương đối lạc hậu, nhưng chưa tới mười năm nữa, nơi này lại sẽ là trung tâm mới của Quảng Châu, hơn nữa nơi này nhiều trường đại học, chất lượng giáo dục khẳng định sẽ không kém, định cư ở đây đối với người ngoại tỉnh là lựa chọn cực kỳ không tồi.
Nhưng nghĩ đến chuyện mua căn hộ cần 30 vạn, Cao Lương liền có chút ủ rũ, hiện tại tiền tiết kiệm của cô còn chưa đến sáu vạn, Lý Tuấn Nghị tháng này không trả khoản vay, như vậy miễn cưỡng có thể gom đủ mười lăm vạn, vậy còn thiếu chín vạn, mà thời buổi này lại không có ngân hàng cho trả góp, chín vạn dồng này biết mượn ở đâu đây? Thật là vấn đề cũ chưa đi vấn đề mới đã tới.
Cao Lương ngồi trong văn phòng Lý Tuấn Nghị, cầm tờ quảng cáo xem. Lý Tuấn Nghị từ bàn làm việc ngẩng đầu lên: "Em nói đúng, giá nhà càng ngày càng tăng, càng tăng càng nhanh, năm trước còn không đến hai ngàn, lúc này mới hơn nửa năm, cũng đã tăng tới hai ngàn năm. Cứ kéo dài lại càng tăng, cho nên vẫn nên mua đi."
Mua là muốn mua, nhưng tiền đâu? Cao Lương c ắn môi dưới nhìn chằm chằm tờ quảng cáo nhà trong chốc lát, nói: "Nếu thực sự không được, thì mua một căn 100m2, trước dời hộ khẩu của em và San San trước?" Một trăm mét vuông thì có hai danh ngạch hộ khẩu, Cao Cường hiện tại mới học tiểu học, qua mấy năm lại mua cũng không muộn. Nhưng lại thêm 4-5 năm, đúng là thập niên 90 giá nhà ở đỉnh, nói thật, thật sự không có lời, tuy rằng Cao Lương cảm thấy lúc ấy bọn họ có năng lực mua nhà, nhưng ngẫm lại cũng vẫn đau thịt.
Lúc này bí thư gõ cửa văn phòng: "Lý tổng, Chu tổng tới."
Lý Tuấn Nghị nói: "Mau mời vào."
Lời nói chưa dứt, Chu Văn Võ liền đẩy cửa vào, Uông Ngạn Quân cũng đi theo, Cao Lương cười chào hỏi: "Anh Chu, anh Uông."
Chu Văn Võ thấy cô, nở nụ cười: "Cao Lương cũng ở à. Hai ngươi hiện tại thật là tình chàng ý thiếp, hạnh phúc!"
"Hai anh mau ngồi đi." Cao Lương ngượng ngùng mà cúi đầu cười, cô xê dịch vị trí, ngồi bên cạnh, Uông Ngạn Quân ngồi xuống, Lý Tuấn Nghị buông bút đứng dậy, ngồi bên cạnh Cao Lương: "Sao lại đây?" Hôm nay Chu Văn Võ tới kết toán tiền hàng.
Uông Ngạn Quân nhìn thấy tờ quảng cáo bán nhà Cao Lương đặt ở trên bàn trà: "Muốn mua nhà?"
Cao Lương gật đầu: "Ừm. Nhưng quá đắt, em không đủ tiền."
Uông Ngạn Quân líu lưỡi: "Hai ngàn rưỡi một m2, đúng là quá đắt."
Chu Văn Võ ngoài ý muốn nói: "Hai người đã mua nhà? Tính kết hôn?"
Cao Lương ngượng ngùng mà cười: "Còn chưa có kết hôn đâu. Là em muốn mua, em gái hai em lên cấp ba rồi, em không muốn nó về quê học, tính mua phòng rồi chuyên hộ khẩu tới Quảng Châu."
Chu Văn Võ duỗi tay, đọc tờ truyền đơn: "Là cái này à. Đoạn đường này không tồi, anh cũng từng để ý chỗ này."
Lý Tuấn Nghị nghe thấy lời này: "Ông còn định mua nhà?"
Chu Văn Võ cười nói: "Vẫn luôn muốn mua cái văn phòng cho riêng mình, cho nên luôn lưu ý. Hai người muốn mua căn bao lớn?"
Cao Lương bất đắc dĩ mà cười một chút: "120 m2, em muốn đem hộ khẩu San San cùng Cường Cường qua. Nhưng còn thiếu vài vạn."
Uông Ngạn Quân cười hì hì nói: "Tiền không đủ anh có thể cho bọn em mượn một vạn, bất quá cũng chỉ có thể giúp ngần đó, năng lực hữu hạn."
Cao Lương cảm kích mà nói: "Vậy trước cảm ơn anh Uông, nếu thật sự không đủ tiền, đến lúc đó thật đúng là muốn vay tiền." Uông Ngạn Quân đi làm ngần ấy năm, lúc trước ở quê đi làm trong xưởng, một tháng tối đa được hai ba trăm đồng, hắn nói cho mượn một vạn, kia thật là đem tất cả tiền tiết kiệm cho mượn, Cao Lương không khỏi cảm động.
Chu Văn Võ hỏi: "Muộn một chút hãng mua không được sao?"
Cao Lương lắc đầu: "Giá nhà tăng quá dọa người, em sợ tới sáu tháng cuối năm bọn em gom đủ tiền, lại không mua nổi."
Chu Văn Võ gật gật đầu: "Cũng rất có khả năng. Còn thiếu mấy vạn?"
Cao Lương ngẩng đầu nhìn Lý Tuấn Nghị, quay đầu nhìn Chu Văn Võ nói: "Em với anh Tuấn Nghị hiện tại có thể gom góp được 21 vạn, còn thiếu chín vạn, nhưng xử lý giấy tờ với nộp thuế, phỏng chừng còn cần thêm một vạn đồng nữa. Cho nên còn thiếu mười vạn."
Chu Văn Võ cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên: "Trong ngân hàng anh còn có mười vạn tiền tiết kiệm, cho hai người mượn trước."
Cao Lương kinh ngạc mà nhìn hắn: "Như vậy có thể chứ? Anh không cần dùng tới chỗ tiền này sao?"
Chu Văn Võ nói: "Tạm thời không cần."
Lý Tuấn Nghị nói: "Cảm ơn ông, tháng sau tôi có thể trả cho ông."
Cao Lương tươi cười rạng rỡ: "Vậy quá cảm ơn anh Chu." Này thật đúng là đưa than ngày tuyết a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]