Vợ chồng Lão Dương ra sau bếp dọn dẹp, Dương Trung Hoa nói chuyện phiếm với Lý Tuấn Nghị, Cao Lương, Lý Tuấn Nghị hỏi: "Trung Hoa, làm ngành ăn uống rất mệt đi?"
Dương Trung Hoa cười một chút, ngón tay ở trên bàn vô ý thức gõ nhẹ: "Em Lương hẳn là có thể đồng cảm."
Cao Lương nói: "Không, chỗ anh còn mệt hơn em, em một ngày cũng chỉ bận buổi sáng, anh thì bận cả ngày."
Dương Trung Hoa nói: "Còn ổn, hiện tại buổi trưa và buổi tối cũng không tính là quá bận. Chỉ là tự mình mở cửa hàng, không có gì hạn chế. Nhưng mệt cũng đáng, có hồi báo, không giống trước kia ở trong xưởng làm việc, cũng không thoải mái, còn bị người quát mắng, hơn nữa không có tiền. Cho nên làm công cho bản thân, mệt hơn nhưng vẫn rất vui."
Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Như vậy là được rồi."
Dương Trung Hoa nhìn Cao Lương: "Em Lương thật sự muốn đi Quảng Châu? Không mở cửa hàng nữa?"
Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị một cái, cô tính toán đi Quảng Châu, nhưng không phải hiện tại, ít nhất phải an bài xong mọi chuyện bên người: "Tạm thời thì chưa, là có chút việc muốn đi Quảng Châu làm một chút, sẽ trở về."
Dương Trung Hoa nhìn về phía Lý Tuấn Nghị: "Trong xưởng anh Nghị có ổn không?"
Lý Tuấn Nghị gật đầu, không tính toán gạt bạn tốt: "Hiệu quả và lợi ích cũng không tệ lắm, bất quá anh gặp chút chuyện, ba anh muốn chuyển nghề về địa phương, chính sách quy định con cái không thể kinh thương, cho nên hiện tại anh muốn chuyển nhượng cổ phần ra ngoài."
Dương Trung Hoa giật mình đến há to miệng: "Thật sao? Cho nên anh muốn chuyển nhượng cho Cao Lương phải không?"
Ánh mắt Dương Trung Hoa di chuyển giữa Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương: "Không có biện pháp khác sao? Tương lai nếu hai người kết hôn, không phải là người một nhà sao?"
Lý Tuấn Nghị cười khổ một tiếng: "Nếu có biện pháp khác cũng không cần làm như vậy, về sau rồi nói sau, đến lúc đó công việc ba anh đã ổn định, anh lại không ở bản địa, hẳn là sẽ ảnh hưởng không lớn."
Cao Lương sụp vai: "Áp lực của em thật lớn."
Dương Trung Hoa nhìn Cao Lương nói: "Không có việc gì, em Lương, em có thể làm được. Nếu anh Nghị nhất định phải chuyển nhượng cổ phần, không có ai thích hợp hơn em."
Cao Lương đỡ trán cười khổ. Lý Tuấn Nghị cũng nói: "Đúng vậy, anh cũng không nghĩ ra còn có người nào khác để anh yên tâm hơn."
Cao Lương liếc xéo anh: "Anh không sợ đến lúc đó em trở mặt không nhận người sao?"
Dương Trung Hoa che miệng cười: "Em Lương, em còn muốn trở mặt sao, đây rõ ràng là anh Nghị đặt trước."
Lý Tuấn Nghị cúi đầu cười trộm, hiển nhiên tâm tình khá hơn nhiều. Kỳ thật từ một góc độ khác suy nghĩ, đúng là nhận vợ trước, theo cách Cao Lương làm người, tới Ngô Xuân Mai, Lưu Bưu cùng Khỉ Ốm đều tận lực trợ giúp, sao có khả năng phản bội mình, ngẫm lại vẫn là mình có lợi.
Cao Lương nói: "Như đã nói, cổ phần chuyển nhượng cho em, đại diện pháp nhân là em, chuyện tiền tài em sẽ không hỏi, trước kia anh xử lý như thế nào hiện tại vẫn xử lý như thế."
Dương Trung Hoa ha ha cười: "Em càn phải quản tiền, như vậy mới có thể nắm chặt anh Nghị ca trong tay, anh ấy sẽ không dám có tâm tư khác."
Cao Lương liếc xéo Lý Tuấn Nghị: "Anh sẽ có tâm tư khác sao?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Anh nào dám, anh làm công cho em, vạn nhất em không hài lòng, trực tiếp đá anh đi rồi tìm tiểu bạch kiểm, anh cũng không biết khóc với ai."
Cao Lương đỏ mặt, không biết nói tiếp như thế nào. Dương Trung Hoa tiếp câu chuyện: "Em Lương, tiểu bạch kiểm không đáng tin bằng anh Nghị, anh Nghị có khả năng, biết kiếm tiền, thân thể cũng tốt, về sau em có chỗ dựa tốt."
Mặt Cao Lương càng thêm đỏ, cô cũng không đơn thuần như cô gái 18 tuổi, sao cô không hiểu ý trong lời này, Lý Tuấn Nghị thanh giọng một chút, dời đi đề tài: "Ngạn Quân ở nhà ra sao? Tam Béo có nghỉ phép không? Ngày mai đều kêu tới tụ tập chút."
Dương Trung Hoa nói: "Được, bọn họ đều ở nhà, trưa ngày mai tới trong tiệm em tụ tập đi, vừa lúc buổi trưa cũng không nhiều người lắm, anh em chúng ta phải tụ tập một trận."
"Được, đã lâu chưa gặp Tam Béo." Lý Tuấn Nghị đồng ý.
Dương Trung Hoa nói với Cao Lương: "Ngày mai em Lương cũng tới, cả nhà không cần nấu cơm, đều tới chỗ anh ăn."
Cao Lương cười nói: "Người quá nhiều, có bất tiện không? San San cùng Cường Cường ngày mai đều phải đi học."
Dương Trung Hoa nói: "Nhiều gì đâu, nhiều lắm hai bàn người, ngày thường anh còn nấu được năm sáu bàn đồ ăn. Anh chuẩn bị sớm, em bảo Cao San với Cao Cường tan học liền trực tiếp tới tiệm anh, bảo đảm bọn nó có thể ăn cơm, sẽ không trễ học. Đến đây đi, khó có cơ hội, về sau tụ tập đầy đủ như vậy cũng khó khăn."
Cao Lương vừa nghe đến cái này, liền đồng ý: "Vậy được ạ, đều tới."
Dương Trung Hoa nói: "Cũng gọi A Bưu tới. Anh Nghị cũng bảo bà tới."
Lý Tuấn Nghị quên nói cho Dương Trung Hoa biết mẹ mình cũng đã trở lại, liền nói: "Mẹ anh cũng ở nhà."
"Dì cũng đã trở lại? Trùng hợp vậy! Vậy cũng bảo dì tới, dì còn chưa ăn qua đồ em làm, ngày mai em phải biểu hiện tốt một chút." Dương Trung Hoa xoa tay hầm hè, ý chí chiến đấu sục sôi.
Cao Lương cười nói: "Vậy em đóng cửa hàng tới hỗ trợ."
"Được."
Ba người hàn huyên một hồi, Cao Lương thấy vợ chồng lão Dương đã thu thập xong phòng bếp, liền nói với Lý Tuấn Nghị nói: "Chúng ta đi về trước đi, để anh Dương và chú dì đi về nghỉ ngơi sớm chút." Buổi chiều cô có đủ thời gian nghỉ ngơi, Dương Trung Hoa lại chưa chắc, hơn nữa hắn làm bữa sáng, mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn cô.
Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Cũng tốt, chúng ta đi về trước."
Vì thế bọn họ tạm biệt một nhà Dương Trung Hoa, Cao Lương ôm eo Lý Tuấn Nghị như cũ, ngọt ngọt ngào ngào mà lái xe về tiệm. Lưu Bưu phát hiện bọn họ đã trở lại trước, thấy Cao Lương bỏ tay khỏi eo Lý Tuấn Nghị, hắn xoay tầm mắt, đứng dậy: "Hai người đã trở lại, tôi đi về trước."
Cao Lương có chút xin lỗi mà nói: "Tốt, hôm nay quên nói với cậu, buổi tối không cần tới." Kỳ thật Lý Tuấn Nghị cũng không nói buổi tối muốn tới trong tiệm, cho nên cô không báo Lưu Bưu, kết quả Lý Tuấn Nghị cùng Lưu Bưu đều tới, vừa lúc muốn đi ra ngoài, cũng không để Lưu Bưu đi trước.
Lưu Bưu nói: "Không có việc gì, đây bổn phận của tôi."
Lý Tuấn Nghị gọi lại hắn: "A Bưu."
Lưu Bưu thấp hơn Lý Tuấn Nghị nửa cái đầu, hắn nâng mắt không tiếng động mà nhìn Lý Tuấn Nghị. Lý Tuấn Nghị nói: "Khỉ Ốm nói trưa mai tới tiệm của hắn ăn cơm, mọi người đều đi, cậu thu quán liền đi thẳng tới trong tiệm của hắn."
Cao Lương vội nói: "Đúng vậy, chuyện này tôi quên nói. Trưa ngày mai chúng ta đều đi tiệm Dương ca ăn cơm, cậu thu quán liền trực tiếp qua đó, đến lúc đó nhà tôi không có ai."
"A, đã biết." Lưu Bưu lên tiếng, sau đó cưỡi xe ba bánh đi mất.
Lúc trở về, bởi vì Vương Thu Lan không biết đi xe đạp, cho nên Lý Tuấn Nghị chỉ có thể đèo cô, Vương Thu Lan thập phần ngượng ngùng mà ngồi sau xe Lý Tuấn Nghị, nỗ lực thu mình thành một người trong suốt, một tiếng cũng không dám nói.
Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị sóng vai lái xe, dọc theo đường đi tán gẫu. Lý Tuấn Nghị nói tới chuyện Tuấn Vĩ, còn nhịn không được tán thưởng: "Sao em có thể đoán được chuyện chưa xảy ra, kêu nó về trước, cứu thằng nhóc kia một mạng, nói không chừng nó sẽ bị đuổi học."
Cao Lương cười: "Không phải bà bị bệnh sao? Cho nên trùng hợp, xem như bà cứu hắn."
Lý Tuấn Nghị nói: "Cũng không chỉ là như vậy, Tuấn Vĩ viết thư nói cho anh, nói em khuyên can nó không nên tham gia bộ phận tuyên truyền, nói cách khác nó tránh có kết cục giống người đồng hương kia. Không chỉ có mình hắn bị xử phạt, phỏng chừng ba anh cũng khó thoát khỏi bị liên lụy. Cho nên em đã cứu cả nhà anh một mạng."
Cao Lương nghĩ thầm, tuy rằng ba Lý Tuấn Nghị không bị Lý Tuấn Vĩ liên lụy, nhưng hiện tại Lý Tuấn Nghị lại bị ba liên luỵ, thế sự chính là như vậy, trời xui đất khiến, không có khả năng trăm phần trăm mọi chuyện có thể như mong muốn.
Tới nhà, Vương Thu Lan vội nhảy xuống xe vào nhà, không quấy rầy Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị ở chung. Lý Tuấn Nghị nói: "Cùng anh ngồi một lát."
Cao Lương cười gật gật đầu, cô lấy hai cái ghế dựa đặt trên hành lang, Lý Tuấn Nghị đi qua, nhận lấy ghế dựa đặt ở trong viện, kéo Cao Lương cùng nhau ngồi xuống. Cao Lương dựa trên ghế, toàn thân thả lỏng lại, ngẩng đầu nhìn màn đêm buông xuống, nghe côn trùng ở trong bụi cỏ "Chít chít" kêu vang, đêm xuống, mang theo chút gió thu lạnh lẽo, trong lòng cô đặc biệt thoải mái, buổi sáng rời giường còn đang suy nghĩ liệu mai có thư của Lý Tuấn Nghị không, ai biết hiện tại người đã xuất hiện bên cạnh, cuộc sống luôn là tràn ngập kinh hỉ và chuyện ngoài ý muốn. Cô nghĩ đến đây, không khỏi quay đầu nhìn người bên cạnh.
Lý Tuấn Nghị không tiếng động mà nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, chờ khi cô quay đầu nhìn mình. Bọn họ ngồi trong sân, thấy không rõ bộ dáng đối phương, chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ. Cao Lương cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lý Tuấn Nghị, không phải nhìn thấy, mà dựa vào cảm giác cảm nhận được. Lý Tuấn Nghị nói: "Đừng nhúc nhích, trên mặt em dính gì kìa."
Cao Lương sửng sốt, dừng lại, Lý Tuấn Nghị tiến tới gần, nâng tay. Cao Lương cho rằng anh thật sự muốn giúp mình, không có né tránh. Kết quả Lý Tuấn Nghị chỉ là dùng tay nhẹ nhàng đỡ mặt cô, thò qua hôn cô, đầu lưỡi miêu tả cánh môi như cánh hoa của cô, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà mỉm cười thối lui.
Cao Lương đỏ mặt, người này cư nhiên cũng không đứng đắn lắm, cô nhịn không được duỗi tay đi véo đùi Lý Tuấn Nghị, bị Lý Tuấn Nghị nắm được tay. Đêm mùa thu rất mát mẻ, trong lòng bàn tay Lý Tuấn Nghị không có mồ hôi, chỉ có độ ấm nóng bỏng, bao lấy tay Cao Lương, làm người ta cảm thấy ấm áp. Cao Lương giật mình, sau đó nắm lại tay anh.
Lý Tuấn Nghị nắm chặt tay cô, đem nó đặt trên người: "Cao Lương, em muốn đi Quảng Châu phát triển không?"
Đây là lần đầu tiên Lý Tuấn Nghị chủ động nói tới đi Quảng Châu với Cao Lương. Cao Lương nghĩ nghĩ, nói thẳng: "Em có nghĩ tới, bất quá phải an bài xong mọi chuyện ở quê mới được."
Lý Tuấn Nghị giơ tay Cao Lương lên, hôn một cái: "Xin lỗi, vốn anh chỉ tính tích lũy đủ sẽ về quê, như vậy em không cần đi nơi khác. Nhưng tình huống trước mắt xem ra, trong thời gian ngắn anh không có biện pháp về quê gây dựng sự nghiệp, cho nên chỉ có thể để em đi qua."
Cao Lương dựa gần một chút, đầu dựa trên vai Lý Tuấn Nghị: "Em biết, kỳ thật em cũng vẫn suy xét chuyện đi Quảng Châu."
Lý Tuấn Nghị hôn lên tóc Cao Lương: "Cảm ơn em! Anh sẽ mau chóng nghĩ cách giải quyết vấn đề hộ khẩu của các em, cho mấy đứa có thể thi đại học ở Quảng Châu."
Cao Lương mỉm cười lên: "Dạ, chúng ta cùng nhau nỗ lực." Trong lòng Lý Tuấn Nghị vẫn luôn nhớ tới chuyện các em cô, cho nên người đàn ông này là thực lòng suy xét cùng tính toán cho cả hai, hoàn toàn có thể tin cậy, đáng giá cho cô chủ động một chút.
Lý Tuấn Nghị vừa lòng mà cười, Cao Lương đi Quảng Châu, như vậy cuộc sống của hắn theo sẽ càng ngày càng hoàn mỹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]