Dịch giả: Tiểu Băng
Mùa đông bắt đầu buông xuống, vạn vật tiêu điều, tuyết đầu mùa là mùa Dận Chân yêu nhất, nhưng năm nay, hắn không vui nổi, vì Thái Hoàng Thái Hậu lại ngã bệnh.
Một năm trước, Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã từng bị trúng gió một lần, làm Khang Hi vô cùng lo lắng, may mà thái y kịp cho dùng thuốc, mới hết bệnh, nhưng tinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu lại ngày càng uể oải, Khang Hi luôn canh cánh trong lòng. Vì Thái Hoàng Thái Hậu từng nói Dận Chân hợp ý với mình, nên cả năm nay Khang Hi luôn cho Dận Chân tới thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
Dận Chân ngoan ngoãn nghe lời, được Thái Hoàng Thái Hậu yêu thương, mà hắn cũng cảm thấy bà lão này thân thiện đáng mến, nên cũng rất thường xuyên tới thăm hỏi giải sầu cho bà, dần dần, hai bà cháu chẳng còn giữ quy củ, đùa giỡn chẳng chút tôn ti lớn nhỏ. Nhưng Dận Chân thấy như vậy lại làm cho Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ, không còn bị lề lối gò bó, tinh thần thoải mái, Thái Hoàng Thái Hậu cũng như thấy mình quay trở về quê nhà ở thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, về với tuổi thơ hồn nhiên, không chút câu nệ, thích cười thì cười, thích nói thì nói. Một già một trẻ, rất là hợp nhau. Hơn nữa, bao lâu nay lúc nào Dận Chân cũng phải đề phòng, chưa bao giờ được sống tự tại, nên bây giờ, vô hình, cung của Thái Hoàng Thái Hậu trở thành thiên đường của hắn.
Thái Hoàng Thái Hậu nhiễm phong hàn, lúc đầu không buồn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-doi-thanh/1984444/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.