Dịch giả: Tiểu Băng
Dận Chân vốn tưởng tên lưu manh này là loại ăn mềm sợ ăn cứng, ai ngờ bị đánh đến như vậy mà vẫn mở miệng lúng búng mắng: “Mày đánh giỏi lắm, đồ khốn kiếp, thằng cha mày!” vì bị đánh gãy mấy cái răng, nên giọng nói cũng không còn được rõ ràng.
Dận Chân giận quá, nói với Bảo Trụ: “Ngươi có nghe thấy nó chửi chủ tử của ngươi không? Ngươi có phải là người hầu của ta không? Có hiểu cái gì là chủ nhục tớ phải chết hay không?”
Bảo Trụ vốn xuất thân từ trong nhà quý tộc, trước giờ chưa bao giờ nghe phải những lời lẽ bẩn thỉu của thứ lưu manh phố phường như vậy, nên mới sững ra, bị Dận Chân mắng cho một hơi thì tỉnh lại, lập tức ra tay. Mấy bạt tai đánh xuống, mặt tên kia phồng lên như cái bánh bao, mở mắt cũng không nổi nữa. Bảo Trụ xách hắn như xách gà tới trước mặt Dận Chân.
Dận Chân cười lạnh: “Không phải ngươi bảo mình là người của Khang thân phủ à? Không ngại nói cho ngươi biết, ta là đương kim tứ hoàng tử, Ung Bối Tử Dận Chân, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là phép tắc.”
Đới Đạc bên cạnh nghe thấy, rùng mình, không ngờ quý nhân cứu mình hôm nay lại là tứ hoàng tử, nhưng tình hình hiện giờ khẩn cấp, nếu xử lý theo cách này của Tứ a ca, e rằng sau này Tứ a ca sẽ gặp nhiều phiền phức. Bởi vì, Khang thân vương vai vế là đường huynh của Khang Hi, là bá phụ của Dận Chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-doi-thanh/1984442/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.