Chương trước
Chương sau
"Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đối đầu trực diện với lão ta. Còn kết quả cuối cùng thì cứ để ông trời an bài đi!"

Nói xong Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt kiên cường chuẩn bị chết của Loan Loan, không khỏi bật cười nói: “Bi thương vậy làm gì. Tin tôi đi, trước đây tôi đã gặp rất nhiều nguy hiểm còn khó khăn hơn lần này, cuối cùng đều bình an vượt qua. Lần này nhất định sẽ không sao đâu!”

Loan Loan nghiêm túc nhìn Diệp Vĩnh Khang một hồi, sau đó chậm rãi nói: “Nếu như chúng ta có thể vượt qua được lần này, tôi sẽ nói cho anh biết một chuyện”.

Diệp Vĩnh Khang ngây ra: “Chuyện gì thế?”

Loan Loan trả lời: “Đợi qua cửa ải này rồi nói”.


“Đù má, đừng chứ!”

Diệp Vĩnh Khang vỗ đùi nói: “Tôi mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, ghét nhất là người khác nói lấp lửng đấy”.

“Một là cô không nói, hai là cô nói hết ngọn ngành, nếu không tôi sẽ phát điên đấy”.

Loan Loan khẽ lắc đầu: “Thật sự không thể nói”.

Diệp Vĩnh Khang mơ hồ, luống cuống nói: “Tôi nói này chị gái, tôi không biết cô làm như vậy để làm gì”.

“Cô thử nghĩ mà xem, nếu như chúng ta không thể qua được ải này, cả hai chúng ta đều sẽ phải chết ở đây, vì vậy cho dù có là bí mật động trời gì đi chăng nữa, cho tôi biết cũng có ảnh hưởng gì đâu”.

“Còn nếu như hai chúng ta vượt qua được, cô cũng phải nói bí mật này cho tôi biết. Vì vậy bây giờ nói hay lát nữa nói thì có gì khác biệt đâu? Cô nghĩ xem có đúng không?”

Loan Loan hơi nghiêng đầu, sau khi cân nhắc một lúc mới gật đầu nói: “Hình như đúng là như vậy”.

“Vậy thì mau nói cho tôi biết là bí mật gì đi”.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói.

Loan Loan lại khẽ lắc đầu: “Tuy rằng anh nói rất có lý, nhưng tôi vẫn không thể nói được”.

Diệp Vĩnh Khang tối sầm mặt mày, trong lòng nghĩ đầu cô gái này để trồng cây hay sao ấy?

Lúc này, một luồng gió nóng thiêu đốt cực độ đột nhiên thổi tới.

Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan không hề ngạc nhiên vì họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ngay lập tức phản ứng lại.

Loan Loan khẽ nhón chân trên mặt đất, thân hình nhanh chóng quét về phía sau hồ, chân khí ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Hai chân Diệp Vĩnh Khang tách ra, cánh tay buông thõng tự nhiên, lòng bàn tay khẽ lóe lên ánh sáng vàng.

Sau đó là một làn sóng nóng rực, thân hình của lão quái vật Xích Viêm lập tức quét tới.

“Ra tay!”

Diệp Vĩnh Khang hét lớn một tiếng.

Chân khí hội tụ trong lòng bàn tay của Loan Loan hất về phía hồ nước, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, mặt nước tĩnh lặng như bị ném một quả bom vào.

Trong phút chốc, sóng cuộn trào, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Cùng lúc đó, lòng bàn tay Diệp Vĩnh Khang hất tay về phía trước, một đường hình rồng nửa trong suốt mạnh mẽ quét về phía lão quái vật Xích Viêm!

Lão quái vật Xích Viêm vội vàng kích hoạt U Minh lãnh hỏa giữa không trung, ngưng tụ thành một chiếc lá chắn U Minh màu trắng, nước bắn tung tóe lên ngay lập tức bị bốc hơi.

Uỳnh!

Kim Long của Diệp Vĩnh Khang cũng đâm vào lá chắn U Minh.

Tuy nhiên vừa rồi cơ thể của Diệp Vĩnh Khang bị U Minh Thứ làm bị thương, lúc này chân khí tổn hại rất nhiều, uy lực của Kim Long mà anh đánh ra cũng không thể so với lần trước.

Một tiếng động lớn vang lên, Kim Long đó lập tức bị lá chắn U Minh đập thành nhiều mảnh, cuối cùng biến mất.

“Ha ha ha ha, khá lắm, khá lắm, không ngờ rằng các người cũng khá thông minh đấy”.

Lão quái vật Xích Viêm bật cười nói: “Chỉ là các người vẫn còn quá ngây thơ. Mặc dù nguyên tố thủy có tác dụng trấn áp nhất định đối với U Minh lãnh hỏa của tôi, nhưng ảnh hưởng rất nhỏ, không đáng kể. Lẽ nào các người nghĩ tên gọi của ngọn lửa này chỉ để chưng à?”

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đanh lại, hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, kết quả này đã nằm trong dự liệu của anh.

Nếu như có thể dễ dàng đối phó như vậy thì đã không gọi là U Minh lãnh hỏa rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.