Chương trước
Chương sau
Sau khi dễ dàng đánh tan đòn tấn công của Loan Loan, một tay lão quái Xích Viêm khẽ đẩy về phía trước, chỉ thấy lưỡi dao lửa đó nảy ra từ tấm khiên lửa rồi bắn về phía Loan Loan.

Khác với trước đó, lúc này lưỡi dao lửa đã bị Xích Viêm quyết của lão quái Xích Viêm luyện hoá, cả lưỡi dao lửa có màu đỏ như máu, uy lực không biết đã cao hơn trước gấp mấy lần.

Đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ, Loan Loan chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao lửa hung hăng đánh về phía mình, nhưng không còn cách nào khác.


Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Vĩnh Khang lao đến trước mặt Loan Loan, một tay nhanh chóng giơ lên ngưng tụ ra một tấm khí.

Cả con dao lửa màu đỏ sau cũng nhanh chóng bị tấm khí hút vào sau khi chạm vào trên tấm khí.

Không để đối phương kịp phản ứng, cổ tay Diệp Vĩnh Khang hơi động đậy, một luồng chân khí bùng phát.

Con dao bị hút vào trong đó bỗng đánh ngược về phía lão quái Xích Viêm dưới sự thúc giục của chân khí.

Con dao lửa lần này được bao bọc bởi chân khí của Diệp Vĩnh Khang, uy lực cũng tăng lên gấp mấy lần so với vừa rồi.

Trừng phạt người ta bằng chính cách của họ.

Ánh mắt lão quái Xích Viêm loé lên tia ngạc nhiên nói: “Nội lực tốt đấy”.

Nói rồi ông ta không khỏi nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt không thể tin được, không khỏi nói: “Còn trẻ như thế mà đã có nội lực dồi dào vậy rồi, đúng là không thể tin được”.

Nói rồi hai mắt lão quái Xích Viêm phát sáng: “Chàng trai, khó có được người có thiên phú tốt như cậu”.

“Cuối cùng tôi cũng tìm được truyền nhân của Xích Viêm Quyết của tôi rồi, sau này cậu cứ việc đi theo tôi, đợi sau này tôi qua đời, vị trí giáo chủ giáo phái áo đỏ sẽ thuộc về cậu”.

“Còn Xích Viêm Quyết, tôi cũng sẽ dạy hết cho cậu, tốt quá, thật tốt quá”.

“Tôi đang sầu vì không có người thừa kế đây, nhưng không ngờ ông trời lại tặng cho tôi anh tài trẻ tuổi như vậy”.

“Chàng trai, bây giờ cậu giết yêu nữ này ngay, xem như nghi thức bái sư”.

Lão quái Xích Viêm vui mừng đến mức đánh ực một cái, nhưng ông ta vừa nói xong mới nhận ra chàng trai phía đối diện này đang nhìn ông ta bằng ánh mắt cực kỳ quái lạ.

“Cậu vẫn còn suy nghĩ gì sao?”

Lão quái Xích Viêm vội nói: “Có gì cậu cứ nói, ồ, có phải cậu không nỡ giết yêu nữ này không?”

“Không sao đâu, sau này nếu thầy trò chúng ta giành được vị trí giáo chủ giáo phái áo đỏ thì cậu có thể tuỳ thích lựa chọn phụ nữ trên thế giới này”.

“Người thành công không được để tình cảm con cái lấn lướt, nếu cậu không vượt qua được trở ngại này thì sau này sẽ gặp vô vàn rắc rối”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, khoé môi cong lên nụ cười đầy giễu cợt, ánh mắt anh nhìn đối phương hệt như đang nhìn một tên hề nhảy nhót.

“Ông dừng lại trước đã”.

Diệp Vĩnh Khang quả thật không thể xem tiếp ông già này diễn nữa bèn lên tiếng ngắt lời: “Có phải lúc nãy ông hỏi tôi có lo lắng gì đúng không?”

Lão quái Xích Viêm gật đầu nói: “Phải, nếu cậu có lo lắng gì cứ nói”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương nói: “Thôi vậy, e là ông không thể giải quyết được nỗi lo lắng của tôi”.

Lão quái Xích Viêm nghe thế bèn hất cằm lên đầy tự tin nói: “Có một số việc có lẽ cậu hoặc người khác sẽ cảm thấy khó hơn lên trời, nhưng với tôi, không có việc gì trên đời này làm khó được tôi cả”.
Nghe thế Diệp Vĩnh Khang bật cười nói: “Ồ? Vậy à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.