Chương trước
Chương sau
Nhưng ngoài kinh ngạc, Diệp Vĩnh Khang còn hoang mang hơn.

Đối phương đang cố làm gì vậy?

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy hai luồng khí vô cùng lạnh từ trên vai truyền đến.

Đảo mắt liếc một cái, liền phát hiện bàn tay con quái vật nửa trong suốt trên vai đang xuyên thấu vào trong cơ thể mình!


Đầu tiên là bàn tay, sau đó là cẳng tay, con quái vật không ngừng xâm nhập vào cơ thể anh.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang không có thời gian nghĩ tới cảnh tượng khó tin nào cả.

Bởi vì khi con quái vật tiếp tục xâm nhập vào trong cơ thể anh, nguồn khí lạnh tràn vào cơ thể anh ngày càng dữ dội hơn.

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy như lục phủ ngũ tạng đều đã bị đóng băng đến nơi, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kêu lục cục của cơ bắp và máu trong cơ thể đông lại thành đá.

Nhưng anh còn chẳng thể cử động được ngay cả ngón chân cái, chân khí trong cơ thể cũng bị đông lại, không thể thi triển ra để chống lại khí tức cực kỳ lạnh lẽo như ở nơi hầm băng này.

Ngay sau đó, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy mình dần mất đi ý thức.

Sau đó, anh không biết gì nữa.

"Này, tỉnh lại, Diệp Vĩnh Khang, tỉnh lại!"

Không biết đã qua bao lâu, Diệp Vĩnh Khang nghe thấy một giọng nói, cố gắng lắm mới chậm rãi mở mắt ra được, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt Loan Loan tràn đầy lo lắng.

"Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, tôi tưởng anh sắp chết rồi kìa!"

Thánh nữ Loan Loan thấy Diệp Vĩnh Khang tỉnh lại, liền thở ra phào một hơi, vội vàng hỏi: "Huyền Thủy Giáp đâu?"

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân không còn sức lực, thậm chí ngay cả ngồi dậy cũng phải dùng một tay chống xuống đất.

"Huyền Thủy gì cơ?"

Diệp Vĩnh Khang vừa hỏi vừa cố gắng cử động cánh tay, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, ê ẩm như vừa trải qua một trận đại chiến.

"Chính là con quái vật ở hồ Hàn U ấy".

Loan Loan vội vàng hỏi.

Diệp Vĩnh Khang hít sâu mấy hơi, mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút, đang định trả lời, thì chợt nhận ra điều gì đó, nhìn Loan Loan hỏi: “Cô biết con quái vật đó à? Hơn nữa còn biết tên nó nữa?"

Thánh nữ sửng sốt một chút, trong mắt rõ ràng xẹt qua một tia bối rối, nhanh chóng nói: "Sao tôi biết được, tôi cũng là vào trong nước mới gặp nó mà".

"Cái tên Huyền Thủy Giáp là do tôi đã từng thấy trong một cuốn sách cổ, cuốn sách cổ đó có ghi lại một thứ gọi là Huyền Thủy Giáp, rất giống với con vật đó, cho nên tôi mới đoán 80% là con Huyền Thủy Giáp trong cuốn sách cổ đó".

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đối phương vài giây, sau đó đột nhiên cười nhẹ: "Sao cô căng thẳng vậy, tôi chỉ hỏi đại thôi mà".

"Mà này, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy, tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh và thấy mình vẫn đang ở trên bờ hồ vắng vẻ lạnh lẽo đó.

Loan Loan nói: "Tôi cũng không biết nữa. Khi tôi tỉnh dậy, thì thấy anh cũng đang nằm bên bờ hồ".

"Lúc đó, anh không biết trông anh đáng sợ như nào đâu, cả người giống như một cục băng, mặt thì tái nhợt, trông mà phát khiếp".

"Tôi còn tưởng anh đã chết rồi, nhưng tôi thấy anh vẫn còn thở và mạch của anh vẫn đập bình thường, gọi mãi anh mới tỉnh lại đấy".

Diệp Vĩnh Khang gõ nhẹ đầu, cẩn thận nghĩ kỹ lại sự việc trước khi ngất đi, nhưng không tìm ra manh mối.

Anh chỉ nhớ rõ mình bị một bàn tay giữ chặt lại, sau đó con quái vật nửa trong suốt như từ từ xuyên vào trong cơ thể của anh, sau đó anh ngất đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.