Chương trước
Chương sau



Diệp Vĩnh Khang không thể đảm bảo rằng mình sẽ không có sơ hở nào, dù có có mạnh mẽ đến đâu thì anh cũng chỉ là con người, đến lúc nào đó sẽ kiệt sức.

Nhưng con quái vật kia hoàn toàn không phải là người, nó dường như có một nguồn năng lượng ổn định, có thể liên tục tấn công anh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, con quái vật kia sẽ khiến anh kiệt sức mà chết mất.


Chạy?

Trong đầu Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên một ý nghĩ, nếu đã không thể dây dưa dài dòng thì chi bằng chạy cho rồi?

Nhưng ngay khi ý tưởng này vừa lóe lên, anh đột nhiên nhìn thấy Thánh nữ Loan Loan vẫn đang hôn mê nằm trên mặt đất.

Toàn bộ sự việc bắt đầu với bài đăng của Tiểu Bạch Long, sau đó đến Dognun trên chiếc du thuyền, đến Ba Ác Ma, rồi Thánh nữ Loan Loan.

Rồi trên đường đến đây, lại tiếp tục phát sinh hàng loạt chuyện không thể tưởng tượng nổi, chẳng hạn như Phù Văn Quỷ Giáp trong rừng trước đó, sau đó là đạo sĩ mũi trâu ở con đường mòn trên núi Thanh Thành không một bóng người, và cậu bé đạo sĩ chẳng hề giống trẻ con ngoại trừ ngoại hình ra.

Cùng với nguồn chân khí đáng sợ trong cơ thể của Loan Loan gấp mười lần cơ thể anh vừa rồi, mọi thứ đều được kết nối thành chuỗi, giống như một màn sương mù.

Không thể lui!

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất kỳ quái, cho nên anh kiên định với ý nghĩ này.

Bây giờ chuyện đã đến nước này, đành phải đối mặt thôi, trốn tránh cũng không giải quyết được gì.

Hôm nay, nhất định phải đấu với con quái vật nửa trong suốt trước mặt này, có lẽ trong đây ẩn giấu một bí mật có thể hóa giải hết mọi bí ẩn!

Diệp Vĩnh Khang tiếp tục chiến đấu, đòn tấn công của con quái vật nửa trong suốt ngày càng trở nên nhanh chóng và dữ dội hơn.

Rồng nước, bóng nước, đao nước, vô số chiêu thức tấn công tầm xa trút xuống Diệp Vĩnh Khang như mưa.

Diệp Vĩnh Khang cũng vài lần tìm thấy khoảng không, liền triển khai thân hình để tấn công nó.

Nhưng khả năng phòng ngự của lá chắn băng của quái vật quá ghê gớm, Diệp Vĩnh Khang không có cơ hội ngưng tụ ra sức mạnh cực hạn, nếu có thể triển khai được sức mạnh này thì có thể sẽ phá vỡ được lá chắn băng.

Nhưng lại chẳng thể đả thương được con quái vật.

Không thể tiếp tục như thế này lâu hơn nữa!

Khi Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thể lực bắt đầu suy giảm, đầu óc anh cũng bắt đầu vận hành với tốc độ cao.

Các chiến thuật phòng ngự phản công trước đó đã được thử nghiệm nhiều lần nhưng cuối cùng đều không thành công.

Cuối cùng, xem ra phải thay đổi chiến lược mới được, bằng không, nếu cứ tiếp tục ra đòn như này, Diệp Vĩnh Khang không đảm bảo mình sẽ trụ được bao lâu.

Diệp Vĩnh Khang không tiếp tục tấn công con quái vật nửa trong suốt nữa, mà khi triển khai cơ thể để né tránh hoặc đỡ đòn, anh dành toàn bộ sức lực để quan sát con quái vật.

Khả năng phòng thủ bằng lá chắn băng của quái vật quá ghê gớm, tốc độ ngưng tụ rất nhanh, có thể ngưng tụ ngay lập tức lên, xuống, trước, sau, trái, phải, nên việc tìm kiếm một đòn cận chiến là không khả thi chút nào.

Nhưng dưới cơ hồ tay không tấc sắt, lại càng không thể đấu lại đối thủ ở khoảng cách xa.

Không phải Diệp Vĩnh Khang không thể tấn công từ xa, mà là trong trường hợp không có vũ khí, anh chỉ có thể chọn phương thức dùng chân khí trong cơ thể làm vũ khí.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.