"Sao cô không xem lại mình đi, giờ cô đang hối hận muốn chết, muốn quay về cũng không được".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói với vẻ lãnh đạm.
Thánh nữ Loan Loan lắc đầu dứt khoát nói: "Không thể quay lại được. Cho dù trước mặt có là núi đao biển lửa, tôi cũng phải nghiến răng mà tiến lên!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong lời này liền cười khổ: "Nói trước nhé, nếu trước mặt thực sự là núi đao biển lửa thì tôi sẽ không lao vào đó theo cô đâu đấy".
Hai người tiếp tục đi dọc theo con đường núi.
Khí trời trong núi rất trong lành, xung quanh cây cối tươi tốt, có vô số cây cổ thụ cao ngất, khí trong này vô cùng dồi dào, quả thực là một nơi đặc biệt thích hợp cho việc tu luyện.
Chỉ là khi càng đến gần đỉnh núi, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Con đường mà họ đi không thuộc khu thắng cảnh, thường dành cho các đạo sĩ đạo giáo nên rất ít du khách xuất hiện ở đây, nếu bị bắt sẽ phải đối mặt với số tiền phạt rất lớn.
Nhưng điều kỳ lạ là dọc đường đi, đừng nói đến khách du lịch, ngay cả đạo sĩ lên núi cũng không thấy đâu.
Điều này hơi bất thường, lẽ nào hôm nay các đạo sĩ mũi trâu trên núi đã đồng loạt đình công?
"Anh nói xem đằng trước liệu có mai phục không?"
Thánh nữ Loan Loan quá lo lắng, không khỏi hỏi một câu vô cùng trẻ con.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635227/chuong-1625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.