"Nếu như thực sự đánh đến cùng với nó, tôi không phải không có cơ hội thắng, ít nhất tôi nắm chắc được hai phần".
"Có điều chắc cũng bị nó đánh mất hết sức lực, bị nó đánh chết, dù sao tôi cũng là người, thể lực có hạn, nhưng thứ kia không phải người nữa rồi, hơn nữa đao thương bất nhập mới là điểm đáng sợ nhất".
Thánh nữ Loan Loan nhíu mày nói: "Chỉ có hai phần thắng là anh lợi hại lắm rồi, không ngờ thứ này kinh khủng đến vậy, haizz, nếu như tôi có thể kiếm nó làm vệ sĩ thì hay rồi".
"Không chỉ không cần cho nó ăn uống, mà nó còn nghe lời, tuyệt đối trung thành, sức mạnh thì quá kinh khủng, nếu như đưa nó lên núi Thanh Thành, mấy lão già kia còn dám ngăn cản tôi không?"
Thuộc địa núi Thanh Thành.
Đây là thánh địa của Đạo giáo với danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất đạo”, đứng dưới chân núi nhìn ra, cây cối trên núi xanh um tươi tốt, thấp thoáng một lớp sương mỏng, cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Dọc theo đường đi, Thánh nữ Loan Loan thường ngày đến ăn cũng nói không ngừng bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Vừa bước vào sơn môn, sắc mặt liền trở nên đanh lại, mỗi khi bước về phía trước vài bước lại phải nhìn xung quanh thật cẩn thận.
"Nghiêm trọng thế làm gì? Sao hả? Sợ đạo sĩ cưỡi Thanh Ngưu, tay cầm gậy trúc tôi nói lần trước rồi hả?"
Diệp Vĩnh Khang cười trêu chọc nhưng vẻ mặt lại khá thoải mái, trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635226/chuong-1624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.