Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang chắc chắn không phải loại người sẽ bị dắt mũi, hiện tại anh không biết gì về tình hình của Tiểu Bạch Long, nhưng đối phương hoàn toàn hiểu rõ mọi thứ về anh.

Trong trường hợp thông tin hoàn toàn không bình đẳng này, cách tốt nhất là nên lựa chọn chặn lỗ kịp thời, nếu không vẫn chưa biết kết quả cuối cùng của vòng xoáy này sẽ như thế nào.

“Vĩnh Khang, em ra ngoài đây!”

Lúc này, giọng nói của Hạ Huyền Trúc từ ngoài cửa truyền đến, Diệp Vĩnh Khang nhận ra trời đã tờ mờ sáng, anh làm việc cả đêm mà không nhận ra.


Thiên Diệp Nhi đã lái xe tới cổng biệt thự đợi. Là trợ lý kiêm vệ sĩ bí mật của Hạ Huyền Trúc, nếu như không phải trường hợp đặc biệt, mỗi ngày Thiên Diệp Nhi đều lái xe đưa đón Hạ Huyền Trúc.

“Vậy em đi cẩn thận nhé”.

Diệp Vĩnh Khang đứng ở cửa nhà và vẫy tay với Hạ Huyền Trúc và Thiên Diệp Nhi đang ở trong xe.

“Rõ rồi ạ, đại ca Diệp”.

Thiên Diệp Nhi mỉm cười ngọt ngào với Diệp Vĩnh Khang rồi lái xe rời đi.

Đêm qua Diệp Vĩnh Khang đã lập tức gửi tin nhắn cho Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi, bảo bọn họ đề cao cảnh giác.

Sau khi tiễn Hạ Huyền Trúc đi, Hạ Huyền Trúc ăn sáng đơn giản, rồi chuẩn bị bắt đầu làm việc nhà như mọi khi.

Vừa mới cầm cây lau nhà lau được vài phút, điện thoại đột nhiên reo lên, là Thiên Diệp Nhi gọi.

“Có chuyện gì vậy, có phải có thứ gì quên ở nhà à?”

Diệp Vĩnh Khang một tay lau sàn, tay kia nghe điện thoại, nghĩ trong đầu quên thứ gì đó ở nhà, cần phải tự mình đi giao.

“Điện Chủ, xảy ra chuyện rồi…”

Giọng của Thiên Diệp Nhi cực kỳ nghiêm trọng và đầy tự trách.

Diệp Vĩnh Khang sắc mặt ngưng tụ: "Chuyện gì vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì với Huyền Trúc rồi không!"

“Cũng không phải…”

Thiên Diệp Nhi hít một hơi dài ở đầu dây bên kia, rồi nói: "Vừa rồi khi tôi và chị Huyền Trúc lái xe đến ga ra dưới tầng hầm của công ty, tôi đã phát hiện ra một người rất khả nghi".

"Khi tôi chuẩn bị hành động, người đàn ông bất ngờ tấn công tôi, và tôi thậm chí không thể ngăn cản đòn đầu tiên của anh ta".

"Nhưng điều kỳ lạ là người đàn ông không làm tôi bị thương, anh ta nhanh chóng bỏ đi sau hành động đầu tiên. Tôi bây giờ không biết động cơ của anh ta là gì. Người đàn ông bịt khẩu trang và không thể nhìn rõ mặt. Vì vậy chỉ có thể đánh giá anh ta là một người tương đối vạm vỡ".

Diệp Vĩnh Khang trầm giọng hỏi: “Huyền Trúc thì sao?”

Thiên Diệp Nhi trả lời: “Chị Huyền Trúc vẫn ổn, hơn nữa lúc đó chị ấy đang quay lưng lại với tôi. Người đó ra tay rất nhanh nên chị Huyền Trúc không biết chuyện này".

"À đúng rồi, khi tôi đấu với người đàn ông đó, tôi dường như nhìn thấy một họa tiết rất đặc biệt trên chiếc cổ tay áo của anh ta".

“Hoa văn đó hình như là một ngôi sao bảy cánh màu vàng. Nhưng tốc độ khi đó nhanh quá, tôi không nhìn rõ”.

Vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang đanh lại sau khi nghe lời này, chẳng lẽ lại là ngôi sao bảy cánh màu vàng?

“Điện Chủ, bây giờ làm thế nào?”

Diệp Thiên Nhi ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi.

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại: "Mấy ngày nay cô nên cẩn thận hơn, có chuyện gì thì lập tức báo với tôi, sau đó thì đừng quá lo lắng, nên làm gì thì cứ làm, người đó tạm thời sẽ không gây hại cho hai người đâu”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.