Chương trước
Chương sau



Và Sử Nam Bắc chắc chắn không sợ bọn họ, chỉ là Giáo phái áo đỏ không phải là thế lực nhỏ, cho nên việc dây dưa sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc huấn luyện Thiên Diệt của Sử Nam Bắc.

Diệp Vĩnh Khang cũng có một cách hay để xử lý cái chày kim cương này, vì nó chứa tài liệu mật nên sẽ gửi thẳng cho Trịnh Thiên Khải để ông ta xử lý.


Cho dù Giáo phái áo đỏ có thực lực như thế nào, cũng sẽ không khiêu khích được Trịnh Thiên Khải, đó không phải là đánh nhau nhỏ nữa mà chính là ngang nhiên chống lại nước Long Hạ!

Nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của Diệp Vĩnh Khang là xem Tiểu Bạch Long sẽ trả lời thế nào.

Nhưng đợi một lúc lâu, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

Lẽ nào những kẻ mà Giáo phái áo đỏ phái đến lần này không chỉ có ba người đã bị mình tiêu diệt sao?

Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang chìm trong suy nghĩ, tin nhắn của Tiểu Bạch Long cuối cùng đã được gửi đến.

“Chúc mừng anh, lại có thể dễ dàng chống lại được đợt báo thù đầu tiên của Giáo phái áo đỏ dễ dàng như vậy, việc này khiến tôi khá bất ngờ đấy”.

Thấy bên kia có tin tức, Diệp Vĩnh Khang không chút do dự, hỏi thẳng: “Thất phẩm linh châu ở đâu?”

Tiểu Bạch Long trả lời: “Đừng vội chứ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Tiếp theo sẽ là bài kiểm tra thứ hai của anh”.

Diệp Vĩnh Khang có chút tức giận: "Đừng nói nhảm nữa, chẳng lẽ tôi cứ bị anh dắt mũi như vậy sao?"

Phản hồi của Tiểu Bạch Long cũng rất thẳng thắn: “Hiện tại xem ra quả thực như vậy. Ít nhất thì quyền chủ động nằm trong tay tôi”.

Diệp Vĩnh Khang tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Thứ nhất, ông đây sẽ không chơi trò này nữa, Thất phẩm linh châu tôi không lấy nữa cũng được. Thứ hai, mẹ kiếp tốt nhất anh đừng để cho tôi biết rốt cuộc anh là ai!”

Tiểu Bạch Long nhanh chóng đáp lại: "Rất xin lỗi, vì trò chơi này đã bắt đầu rồi, anh không thể bỏ cuộc trừ khi trò chơi kết thúc”.

Diệp Vĩnh Khang bật cười tức giận khi nhìn thấy tin nhắn của đối phương: “Ồ, vậy tôi cứ rút lui đấy thì sao?”

Tiểu Bạch Long trả lời: “Anh cố chấp muốn rút lui cũng được. Nhưng vợ và con gái của anh sẽ tham gia trò chơi này thay anh”.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Vĩnh Khang lập tức nổi giận khi nhìn thấy tin nhắn này, Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân là giới hạn cuối cùng của anh mà không ai được phép chạm vào.

Đối phương lại dám nhắc đến vợ và con gái anh, nếu như Diệp Vĩnh Khang điều tra ra được Tiểu Bạch Long này là ai thì anh nhất định sẽ xé xác anh ta ra thành trăm mảnh!

Diệp Vĩnh Khang tức giận đóng lap lại, quyết định không dây dưa với tên Tiểu Bạch Long này.

Anh quả thực rất muốn có được Thất phẩm linh châu, nhưng anh không thể để bị dắt mũi mãi được.

“Đại Dạ, Diệp Nhi, hai người thời gian này cảnh giác hơn chút. Có thể có người có ý đồ xấu với Huyền Trúc và Tiểu Trân, nếu như gặp phải chúng, trước tiên đảm bảo an toàn cho vợ và con gái tôi, cố gắng hết sức giữ lại mạng của chúng”.

Diệp Vĩnh Khang liền gửi tin nhắn cho Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi, anh muốn xem xem rốt cuộc Tiểu Bạch Long định giở trò gì!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.