Chương trước
Chương sau
Triệu Đại Lực và gã béo mặc áo đỏ đấu với nhau chưa đến năm giây thì Triệu Đại Lực rõ ràng đã bắt đầu kiệt sức, nhưng gã béo mặc áo đỏ vẫn nở nụ cười trên môi, thậm chí còn chẳng buồn thở mạnh lấy một hơi.

"Có thể đấu với tôi lâu như vậy chứng tỏ cũng đáng gờm rồi".

Người đàn ông béo mặc áo đỏ cười khinh khỉnh, hai tay chập lại, đột nhiên nhẹ nhàng đẩy về phía trước.


‘Ầm’ một tiếng, một luồng không khí bùng nổ giữa hai người trong tích tắc, thân hình như xe tăng của Triệu Đại Lực lập tức bị chấn động và bay về phía sau.

Mê Long và Ngụy Tinh nhanh chóng đứng dậy đỡ anh ta lại giữa không trung, sau khi tiếp đất, theo quán tính của lực va chạm cực lớn, Mê Long và Ngụy Tinh tiến lên để chặn anh ta cũng bị lùi về phía sau khoảng hơn chục mét.

"Mẹ nó, ông đây nay cóc sợ, xem xem thằng chó này có bao nhiêu bản lĩnh nào!"

Mê Long nóng nảy xắn tay áo lao về phía trước.

Đây là phong cách của Thiên Diệt, trong từ điển của họ không bao giờ có từ sợ hãi, đối thủ càng mạnh càng có thể khơi dậy tinh thần chiến đấu của họ.

Ngay cả khi biết mình thua cuộc, vẫn sẽ chiến đấu đến chút sức lực cuối cùng!

"Cũng hòm hòm rồi đấy, xem ra tôi phải đích thân ra tay tiếp chuyện hắn rồi".

Lúc này, Sử Nam Bắc từ đầu đến giờ vẫn nhàn nhã dựa vào trên ghế, chậm rãi đứng lên, bẻ cổ một chút, rồi từ từ đi đến trước mặt gã mập mặc áo đỏ, nở nụ cười.

"Kim Cương La Hán Vô Tướng Công, được lắm được lắm, tôi đã lâu không thấy ai dùng chiêu này rồi, nghe nói chiêu này sau khi tu luyện đều bị liệt mặt, đúng không? Mày ngày nào cũng cười vui vẻ đấy nhỉ?"

Sử Nam Bắc chậm rãi đi về phía trước và nói.

Người đàn ông to béo mặc đồ đỏ nheo mắt: "Không ngờ lại có người ở đây hiểu được Vô Tướng Công. Nếu đã biết rồi thì sao còn lắm mồm vậy, đưa đồ cùng cái mạng mày luôn cho tao là được rồi mà?"

Sử Nam Bắc đưa một ngón tay ra và lắc nhẹ, vừa đi về phía trước, hắn vừa thờ ơ nói: "Không, đâu có được".

"Chúng ta thường không trân trọng những thứ được cho không, nhưng lại trân trọng những gì phải lao tâm khổ tứ mới có được, cho dù đó chỉ là một đống phân chó đi chăng nữa, mày nói xem có đúng không?”

Tên béo mặc áo đỏ cười nói: "Cũng có lý, cũng có lý, đây là lời nói có lý nhất tao từng nghe đấy".

Khoảng cách giữa hai người họ còn chưa đầy mười mét.

Lúc này, khí tức ở giữa hai người đột nhiên dao động.

Cùng lúc đó, hai người đều đứng vững vàng trên mặt đất.

Nhìn thì như đứng im, trên thực tế, cuộc chiến đã bắt đầu!

Hai khí tức vô hình va vào nhau như sóng biển, vô hình và im lặng, nhưng vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được sự rung động nhẹ trên mặt đất.

Điều khác biệt là lần này gã béo mặc áo đỏ mặc dù vẫn mang điệu cười trên mặt, nhưng những giọt mồ hôi nhỏ đã bắt đầu túa ra trên trán hắn.

Một lúc sau, trong không khí vang lên ‘ầm’ một tiếng, gã béo mặc áo đỏ đột nhiên lảo đảo lùi lại mấy bước.
"Mày là ai?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.