“Đợi đã!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên ngớ ra: “Ý của anh là thứ vừa nãy anh hất ra là...”
Hoàng Thử Lang nheo mắt cười: “Nước tiểu của Hoàng Thử Lang tôi”.
“Đụ mẹ!”
Diệp Vĩnh Khang như cháy nhà, vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình ra, miệng không ngừng nôn ọe.
Cái thứ đó của Hoàng Thử Lang không chỉ bắn vào người đàn ông mặc váy đỏ.
“Mẹ kiếp anh có bệnh à, anh thì là thiếu niên cái khỉ gì, sau này có thể nói trước một tiếng được không
Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy bụng dạ mình muốn lộn ngược lên.
Hoàng Thử Lang gãi đầu cười nói: “Tuy rằng tôi không còn là thiếu niên, nhưng trong lòng tôi vẫn là một chàng trai thuần khiết hoàn mỹ, hơn nữa không phải cách này có hiệu quả rất cao sao?”
Diệp Vĩnh Khang cạn lời với tên này, cũng không biết nên cảm ơn hay là tát cho hắn một cái vêu mỏ.
Cũng may Diệp Vĩnh Khang không mắc bệnh sạch sẽ, hơn nữa đã từng ở trên chiến trường rất nhiều năm, chút vết bẩn này vẫn chưa đạt đến mức ba ngày chưa tắm.
“Anh Diệp, anh nói xem đây rõ ràng là một con người, sao lại có thể tàng hình nhỉ?”
Lúc này Hoàng Thử Lang cũng phát hiện ra người đàn ông váy đỏ không phải ma quỷ gì, cơ thể vẫn còn ấm.
“Chuyện này có chút nằm ngoài tầm hiểu biết của anh, vì vậy tôi sẽ không giải thích cho anh nữa”.
Diệp Vĩnh Khang lấy khăn lau sạch vết nước trên tay: “Ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635175/chuong-1573.html