Chương trước
Chương sau
“Dừng lại, các người muốn gì?”

Tên tay sai của Kiều Tử Phi lập tức quát lớn, một tay vội vàng sờ lên phía thắt lưng.

“Đợi đã”.

Kiều Tử Phi xua tay, ra hiệu cho tên tay sai kia bình tĩnh.

Hắn là người có hiểu biết, vừa nhìn đã biết đám người này không đơn giản, hắn bình tĩnh nói: “Hình như tôi chưa từng gặp các vị, lẽ nào là bạn của bố tôi sao?”

Người đàn ông to béo đeo kính râm đứng đầu hất cằm nói: “Không phải, đây là lần đầu tiên chúng tôi đến Ninh Bắc”.

Kiều Tử Phi sững sờ, không ngờ đối phương lại trả lời dứt khoát như vậy.

“Ồ, thực xin lỗi, bố tôi không thích giao lưu với người không quen biết, tôi sẽ thay mặt bố nhận thành ý của các vị, còn về phần lễ bái thì thôi đi, phiền các vị tránh ra, bố tôi không thích bị quấy rầy”.

“Ừ, cũng có lý. Nếu tôi là người nằm trong đó thì chắc chắn tôi cũng sẽ không muốn bị người lạ quấy rầy”.

Người đàn ông béo gật đầu, sau đó đùa cợt: “Chỉ là người bạn này của tôi khá thân với bố cậu, tôi nghĩ nếu như cô ấy đến bái tế thì chắc không ai có ý kiến gì đâu”.

“Ai?”

Kiều Tử Phi nhíu mày.

Người đàn ông béo không nói gì, chỉ cười rồi bước sang một tên, đám người mặc đồ đen phía sau cũng nhường đường.

Một người phụ nữ mặc váy đen, dáng người thướt tha, đeo kính râm từ từ bước ra khỏi đám đông.

Lúc nhìn thấy người này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Giỏi lắm Kiều Tử Huyên, đồ đàn bà độc ác giết bố ruột của mình, tôi đang tìm chị khắp nơi, thật không ngờ chị lại dám tới đây!”

Kiều Tử Phi nhìn thấy Kiều Tử Huyên cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức quát lớn: “Người đâu, bắt con đàn bà độc ác này lại. Hôm nay tôi sẽ dùng đầu chị ta để tế bố!”

“Lên cho tao!”

Tên tay sai kia ra lệnh, đám hộ vệ nhà họ Kiều lập tức xông lên bao vây bốn phía.

“Đợi đã!”

Kiều Tử Huyên đột nhiên lên hô lớn, đám hộ vệ nhà họ Kiều cũng chợt dừng lại, mặc dù Kiều Tử Huyên làm những điều xấu xa, nhưng dù sao cô ta cũng là trưởng công chúa của bọn họ, lời nói của cô ta vẫn có uy lực nhất định.

“Kiều Tử Phi, em nói chị đã sát hại bố, em có chứng cứ gì không?”

Kiều Tử Huyên bình tĩnh nói.

Kiều Tử Phi hừ một tiếng, lấy ra cây roi đã chuẩn bị từ trước rồi ném trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Kiều Tử Huyên à Kiều Tử Huyên, chuyện đã đến nước này, chị còn muốn ngụy biện sao?”

“Được rồi, vậy hôm nay tôi sẽ nói cho chị biết, vết hằn trên cổ bố giống hệt như cây roi này, chị giải thích thế nào đây?”

Kiều Tử Huyên chế nhạo: “Bố quả thực đã chết do bị siết cổ bằng cây roi này, nhưng cũng không thể chứng minh rằng chị đã làm điều đó”.

“Chị vẫn còn chối cãi!”

Kiều Tử Phi lập tức quát lớn: “Lúc đó mọi người đều nhìn thấy chị cầm cây roi này lên lầu, chị còn dám cãi không phải chị làm sao?”

“Cái đó là do em đưa cho chị, lừa chị rằng đó là món quà em chuẩn bị cho chị, cho nên chị mới mắc bẫy”.

Kiều Tử Huyên bình tĩnh trả lời.

“Ha ha ha!”

Kiều Tử Phi cười lớn, nói với mọi người: “Chị nói rõ cho mọi người nghe đi. Chị bảo là tôi đưa cho chị sao? Lý do này của chị thật miễn cưỡng”.

Đám người xung quanh cũng gật đầu, cảm thấy lý do này của Kiều Tử Huyên quá gượng ép.

Nhưng Kiều Tử Huyên không hề bối rối, mà bình tĩnh nói: “Lý do này có miễn cưỡng hay không, không phải do em nói là được, nhưng có một người nói chắc chắn sẽ đúng”.

Nói xong, Kiều Tử Huyên nhẹ nhàng bước sang một bên.

Đám người mặc đồ đen phía sau tách ra một con đường, sau đó một người đàn ông ngồi xe lăn được đẩy vào.

Lúc Kiều Tử Phi nhìn thấy người này, hắn cảm thấy đầu óc trở nên quay cuồng.

Người đó là Lục Điền!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.