Chương trước
Chương sau



Chỉ nghe một tiếng xương gãy rõ lớn, Lục Điền kêu lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết.

“Tôi nghĩ anh không phải kẻ ngốc, biết nên làm gì nhỉ”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn Lục Điền đang la hét nói.

“Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết”.

Người thấy lợi quên nghĩa, ham sống sợ chết như Lục Điền không cần tốn nhiều công sức, cứ dùng hết mọi cách là được.

“Cô chủ, chuyện này đều do Kiều Tử Phi sai bảo, thật ra tôi không muốn đâu nhưng cậu ta đe dọa tôi… A!”

Lục Điền chưa nói hết, Diệp Vĩnh Khang bỗng tăng thêm sức nói: “Nếu còn nói thêm một câu giả dối hoặc quá trớn thì tôi sẽ bẻ gãy từng khúc xương của anh đấy”.

“Đừng, tôi nói mà!”

Lục Điền đau đến mức đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, vội nói: “Kiều Tử Phi cho tôi một khoản tiền, còn hứa sau khi tôi làm xong việc sẽ để tôi làm quản gia cho nhà họ Kiều, còn đe dọa tôi rằng… tôi đảm bảo không nói dối, cậu ta đã dọa tôi thật”.

“Cậu ta dọa nếu tôi không làm theo những gì cậu ta nói thì cậu ta sẽ khiến tôi chết rất khó coi”.

“Sáng hôm nay Tiểu Kiệt đang định đến sân bay đón cô, Kiều Tử Phi bỗng tìm cớ gạt cậu ta xuống phòng dưới tầng hầm, sau đó lấy dây thừng siết chết cậu ta”.

“Sau đó bảo tôi đi đón cô thay Tiểu Kiệt, chuyện sau đó thì cô cũng biết rồi, sợi dây đó cũng là để hãm hại cô nên đã dặn người mua từ Bắc Mông về trước đó”.

“Thật ra lúc cô cầm sợ dây thừng đó, gia chủ Kiều đã bị Kiểu Tử Phi siết chết”.

“Kế hoạch ban đầu là tìm cớ bắn chết cô tại hiện trường vụ án, nhưng không ngờ anh Diệp là một cao nhân, đã để hai người chạy thoát”.

“Kiều Tử Phi chỉ đành tạm thay đổi kế hoạch, tang lễ của gia chủ Kiều được dời sang sáng ngày mai, cũng có ý định kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Kiều tại tang lễ.

“Chỉ cần cậu ta ngồi vững ở vị trí này, rồi thêm mắm dặm muối trong nội bộ, đến lúc đó cô chủ có mọc thêm một nghìn cái miệng cũng không thể minh oan được”.

Nghe Lục Điền nói xong, Diệp Vĩnh Khang lại lạnh nhạt nói: “Vậy anh có biết tiếp theo nên làm sao không?”

“Biết, biết!”

Lục Điền vội nói: “Tôi nhất định sẽ phối hợp các hai người, vạch trần âm mưu của Kiều Tử Phi trước mặt nhiều người ở tang lễ ngày mai”.

“Ừ, xem như anh vẫn sáng suốt”.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang nhấc chân đi sang chỗ khác, sau đó vỗ nhẹ vào trên đầu Lục Điền, Lục Điền bất chợt ngất đi.

“Bà Vương, hai tên bắt cóc đó và Lục Điền đủ để lật ngược bàn tính của Kiều Tử Phi vào tang lễ ngày mai”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười với Kiều Tử Huyên.

Nhưng Kiều Tử Huyên vẫn tỏ ra rất ngờ vực: “Bên bà Vương không có chuyện gì, nhưng tôi vẫn lo Lục Điền thay đổi thất thường, không chừng ngày mai sẽ lại xoay lưng lại với chúng ta”.

“Chắc chắn rồi, không thể tin lời nói của kẻ hèn hạ”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Thế nên chúng ta phải cho hắn một lý do để hắn không dám có ý nghĩ khác”.

Kiều Tử Huyên khẽ nhíu mày: “Là sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.