Chương trước
Chương sau
Bố cô ta là gia chủ gần như mọi thời gian đều lao đầu vào công việc, trước giờ chỉ có bà Vương chăm sóc cho Kiều Tử Huyên, hai người như mẹ con, bà Vương cũng là người Kiều Tử Huyên tin tưởng nhất.

Thế nên cô ta không dám tin đây là bà Vương luôn đối xử với cô ta như con gái ruột, lúc này lại nói ra lời nói dối đủ để hại chết mình.

“Kiều Tử Huyên, bây giờ chị còn gì để nói, không mau thừa nhận việc ác mà chị đã làm đi”.

Kiều Tử Phi chỉ vào Kiều Tử Huyên tức giận quát, khác hẳn với bộ dạng cười hiền hòa với Kiều Tử Huyên trong sân lúc nãy.


Đội trưởng hộ vệ nhà họ Kiều bên cạnh cũng trầm giọng nói: “Cô chủ, xin cô hãy phối hợp, tôi cần biết sự thật của sự việc. Người đâu, trói cô chủ lại”.

Hai thành viên đội hộ vệ lập tức bước đến gần Kiều Tử Huyên.

“Không, tôi không có, không phải như thế…”

Lúc này Kiều Tử Huyên đã rất hoảng loạn, vừa giải thích vừa lùi về sau.

“Tôi xem ai dám”.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang bỗng tiến lên một bước bảo vệ Kiều Tử Huyên ra sau mình, cười khẩy nói với Kiều Tử Phi: “Thảo nào hôm nay tôi vừa bước lên xe đã thấy có gì đó không hợp lý, hóa ra cậu đã bày bố sẵn cục diện chỉ đợi hành động thôi”.

“Phải nói là âm mưu này của cậu đúng là rất hoàn hảo, nhưng chỉ thế mà muốn bắt người không phải vội quá rồi à?”

Kiều Tử Phi giật khóe môi, nghiêm giọng nói: “Câm miệng, cứ bắt hung thủ đi trước”.

Hai thành viên đội hộ vệ lập tức vòng qua Diệp Vĩnh Khang, khi hai người định ra tay thì Diệp Vĩnh Khang nhanh tay đánh bay hai người này ra ngoài.

Vốn định lợi dụng tình hình để đánh ngã người trong nhà, hạ gục Kiều Tử Phi trước thì mười mấy người đội hộ vệ nhà họ Kiều bỗng rút súng ra.

“Không được động đậy”.

Đội trưởng đội hộ vệ lớn giọng quát, mười mấy họng súng đen ngòm nhắm chuẩn vào Diệp Vĩnh Khang và Kiều Tử Huyên.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dừng động tác.

Không phải vì anh sợ, với bản lĩnh của anh cho dù là mười mấy cây súng nhắm thẳng vào người anh, anh cũng tuyệt đối tự tin để hoàn thành chiêu phản đòn trong chớp mắt.

Nhưng lúc này, bên cạnh anh còn có Kiều Tử Huyên!

Anh có thể tránh đạn, nhưng Kiều Tử Huyên thì không thể!

"Còn dám ra tay giết người!"

Kiều Tử Phi hung dữ nói: “Bắt lại cho tôi, nếu dám phản kháng thì lập tức bắn chết!"

Giọng nói vừa dứt, khoảng hơn chục tên hộ vệ giơ súng lên từ từ đến gần hai người họ.

Ngay lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đá mạnh vào chậu cây bên cạnh.

Chậu cây làm bằng gốm sứ, có kích cỡ như bồn rửa mặt, bị Diệp Vĩnh Khang đá vỡ ra với một tiếng "Choang".

Trong tích tắc, vô số mảnh gốm và bùn đất văng khắp nơi!

Hàng chục tay súng theo bản năng mà nhắm mắt lại trong chốc lát.

Ngay trong kẽ hở giữa tia chớp và đá lửa, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vươn tay ra ôm lấy Kiều Tử Huyên, ngay sau đó anh dùng sức nhảy về phía sau.

Cả người anh ngay lập tức đập mạnh vào cửa kính phía sau như một quả đạn pháo được bắn ra ngoài.

"Choang choang!"

Kính cường lực rắn chắc lập tức bị lưng của Diệp Vĩnh Khang đập vỡ thành mảnh vụn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.