Chương trước
Chương sau
“Vĩnh Khang, anh có cách gì không?”

Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt cầu giúp đỡ, cho dù mỗi lần gặp chuyện khó khăn đến mức nào thì Diệp Vĩnh Khang đều có thể xoay chuyển tình thế một cách thần kỳ.

Lần này Diệp Vĩnh Khang không tỏ ra lo lắng mà khẽ xoa cằm như đang suy nghĩ điều gì.


Thật ra với năng lượng của anh thì chỉ cần một cú điện thoại hoặc một tin nhắn là không còn chuyện gì lớn nữa, đừng nói là đề cử trang web video lớn gì đó, dù là mua ba trang web cùng một lúc cũng chẳng phải là chuyện gì khó nhằn.

Nhưng nếu không phải quá bế tắc thì Diệp Vĩnh Khang không muốn làm thế.

Lý do là vì anh rất hiểu Hạ Huyền Trúc, cô là một người phụ nữ có khát vọng và lý tưởng lớn, những việc hôm nay cô làm không chỉ là để kiếm tiền.

Nguyên nhân sâu xa là cô chỉ muốn thực hiện lý tưởng cuộc đời và giá trị nhân sinh của mình bằng cách này thôi.

Nếu chuyện này cũng dựa vào việc lợi dụng quyền lực thì mọi việc cô làm cũng càng cách xa khát vọng ban đầu của mình.

Thế nên lần này Diệp Vĩnh Khang quyết định giải quyết chuyện này bằng thân phận người bình thường.

Nhưng bây giờ chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là phim chính thức lên sóng, anh còn có thể làm được gì đây?

Bỗng nhiên Diệp Vĩnh Khang lóe lên một suy nghĩ bèn nhìn sang Tiền Tử Mạn: “Tử Mạn, cô lau nước mắt trước đi, tôi hỏi cô một việc”.

Tiền Tử Mạn vội lau nước mắt, hơi khó hiểu nói: “Chuyện gì?”

Những người khác cũng ngờ vực, ngoài Hạ Huyền Trúc ra thì tất cả mọi người đều không biết thân phận trước kia của Tiền Tử Mạn và những chuyện từng xảy ra giữa cô ta và hai vợ chồng Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc.

Thế nên lúc này họ cũng không rõ tại sao Diệp Vĩnh Khang bỗng nói với Tiền Tử Mạn.

“Cô có cách nào hay có thể xoay chuyển tình hình không?”

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh hỏi,

Nghe anh nói thế mọi người đều thầm nghĩ có phải hôm nay anh Diệp sốt ruột đến mức ngu người luôn rồi không? Mặc dù bình thường Tiền Tử Mạn rất thông minh nhưng dù sao cũng là một diễn viên, cô ta có thể có cách gì được?

Hạ Huyền Trúc mới đầu cũng sửng sốt nhưng sau khi phản ứng lại thì ánh mắt lập tức lóe lên ánh sáng, phút chốc đã đoán được ý của Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng Tiền Tử Mạn lại như không hiểu được hàm ý của Diệp Vĩnh Khang, chỉ ngơ ngác nhìn đối phương, thầm nghĩ cô ta có thể có cách gì được, nếu có cách thì cô ta đã chủ động nói từ lâu rồi còn phải đợi đến tận giờ à?

Diệp Vĩnh Khang nhìn ra suy nghĩ của đối phương bèn khẽ cười nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi bừa thôi, nhưng trước khi cô trả lời câu này thì tôi sẽ kể cho cô một câu chuyện trước”.

“Câu chuyện này là con gái tôi kể cho tôi nghe, chuyện là trong rừng sâu có một con sói xám rất hung dữ, thường ỷ vào móng vuốt và răng nanh sắc nhọn của mình để bắt nạt những động vật nhỏ khác”.

“Các động vật nhỏ trong rừng khổ sở không nói nên lời, nhưng cuối cùng chúng lại lấy sự chân thành và thân thiện của mình để khiến sói xám cảm động”.

“Sói xám bỗng chốc tỉnh ngộ, định đi cắt móng và răng nanh của mình đi, muốn làm một con sói hiền lành, ngoan ngoãn, không bắt nạt người khác nữa”.

“Nhưng nó lại bị một con dê hiền lành ngăn lại, dê nói trước đây cậu bắt nạt người ta là vì lòng cậu chứ không liên quan gì đến răng và móng vuốt cả”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.