Chương trước
Chương sau
Giáo chủ giáo phái áo đỏ đưa tay lên, sau một lúc trầm ngâm, gật đầu nói: "Bạch Long Sứ nói rất có lý, tính tình Loan Loan quá ương bướng, nếu đi ra ngoài không chừng sẽ gây ra mối họa gì đó".

"Truyền giáo lệnh của tôi, thông báo cho Ba Ác Ma vào điện!"

“Đồ Tiểu Bạch Trùng, tôi chưa xong với anh đâu, hừ!”


Loan Loan trừng mắt hung tợn với Bạch Long Sứ, ngay sau đó thở hồng hộc xoay người rời đi.

Nhưng cũng không có người truy cứu hành động vô lễ của cô ta, bởi vì từ lâu giáo chủ đã nói, tính tình công chúa Loan Loan từ nhỏ đã ương bướng, chỉ cần không trái với nguyên tắc, về quy tắc, có thể tương đối nới lỏng một chút với cô ta.

Lời nói này hơi bộc trực, nhưng chỉ cần công chúa Loan Loan đừng phạm sai lầm quá lớn, những chuyện khác tùy cô ta làm gì thì làm, điều này là độc nhất ở cả giáo phái áo đỏ.

Đủ để thấy được sự cưng chiều của giáo chủ giáo phái áo đỏ đối với cô ta.

Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông mặc đồ đỏ, đội mũ màu vàng hình trăng lưỡi liềm, một mập một gầy chậm rãi từ bên ngoài đi vào.

"Ba Ác Ma tham kiến giáo chủ”.

Hai người cung kính hành lễ với giáo chủ giáo phái áo đỏ.

Điều kỳ lạ là bọn họ rõ ràng chỉ có hai người, nhưng lại phát ra giọng nói của ba người.

Nhưng dường như giáo chủ giáo phái áo đỏ không hề lạ lẫm gì với điều này, nói: "Lần này ra lệnh cho ba người các cậu xuống núi, trừ việc giúp Thất hoàng tử trả thù xả hận ra, cần phải mang chày kim cương kia về, vụ làm ăn này là đơn hàng của gia tộc Hắc Ưng từ Y Quốc, phải bảo đảm không xảy ra sai sót gì!"

"Vâng, thuộc hạ đã rõ!"

Hai người một gầy một béo cùng lên tiếng, nhưng lại phát ra ba giọng nói!



Khoảng thời gian này trong lòng Diệp Vĩnh Khang cực kỳ không ổn, anh đặc biệt dặn dò Thiên Diệp Nhi và Tần Đại Dạ, nhắc hai người họ nhất định phải đề cao cảnh giác, giữ cho tinh thần tỉnh táo trong khoảng thời gian này, bắt buộc phải bảo vệ thật tốt cho sự an toàn của Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân.

Ngoài ra, Diệp Vĩnh Khang còn nghĩ mọi cách tìm ra nhân vật thần bí có nickname là “Tiểu Bạch Long” trên mạng kia.

Chỉ cần ngày nào người này còn chưa lộ diện thì Diệp Vĩnh Khang sẽ bất an thêm ngày đó.

Thế nhưng dù là cao thủ như Thiên Ảnh thì cũng không phá giải được ID ẩn đó, người khác sao có thể làm được đây?

Tiểu Bạch Long?

Diệp Vĩnh Khang tựa lên ghế ngơ ngẩn xuất thần, suy nghĩ rốt cuộc đối phương có xuất thân ra sao, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không cho ra được kết quả gì.

Một manh mối duy nhất chính là tên vệ sĩ của Tiểu Bạch Long bên cạnh Vua Đông Hải - bác Hải, thế nhưng sau khi Diệp Vĩnh Khang cử người đi điều tra, kết quả lại là Tiểu Bạch Long đó không có quan hệ gì với Tiểu Bạch Long trên mạng kia.

Người này là ai chứ?

Bản thân anh ta có phải là người của giáo phái áo đỏ hay không, nếu không sao anh ta lại biết rõ tình hình của giáo phái áo đỏ tới vậy cơ chứ?

“Anh Diệp”.

Lúc Diệp Vĩnh Khang đang ngơ ngẩn xuất thần, Hoàng Đào cầm một chồng tài liệu vội vàng bước vào trong: “Bộ phim mà chúng ta quay đã được xét duyệt rồi, thời gian khởi chiếu không đổi, ba ngày nữa, sếp Hạ bảo chúng ta buổi chiều tới công ty họp, thương lượng chuyện chiếu phim mới”.
“Ừ, tôi biết rồi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.