Chương trước
Chương sau
Giáo chủ nhìn một ông lão đứng ở hàng đầu dãy bên trái.

Ông lão nghe thấy giáo chủ gọi tên mình, cơ thể không khỏi khẽ run lên, vội bước nhanh về phía trước, cung kính nói: "Khởi bẩm giáo chủ, thần vô cùng đau khổ như bị người ta moi tim móc gan khi nghe về cái chết của Thất hoàng tử, hận không thể lột da uống máu tên hung thủ ấy”.

Nói rồi, ông lão đổi chủ đề: "Nhưng thần nghĩ rằng giáo phái áo đỏ có nhiệm vụ chính là giải thoát bách tính trong thiên hạ, mấy năm này đều sống ẩn ở những nơi lạnh lẽo hoang dã, chính là chờ một ngày hoàn thành tâm nguyện suốt đời của giáo phái chúng ta, truyền giáo lý của giáo phái đi khắp thiên hạ”.


"Vì vậy, chúng ta nhất định phải coi trọng đại cục. Thất hoàng tử vì tín ngưỡng và chân lý mà mất mạng. Đây là vinh hạnh tối cao của Thất hoàng tử”.

"Thần cho rằng chuyện này không nên gây ra quá nhiều phiền phức nữa, đợi khi nào bách tính trong thiên hạ được giải thoát hết, đợi ngày mà giáo chủ xưng Tôn, rồi báo thù rửa hận cho Thất hoàng tử cũng chưa muộn!"

Những người còn lại nghe vậy tuy không tỏ rõ lập trường, nhưng trong lòng cũng thầm tán thành, nghĩ rằng Sotal không hổ là lão thần của giáo phái áo đỏ, lời nói hợp tình hợp lý, có thể nói là mượt mà như nước chảy mây trôi.

Mọi người lặng lẽ chờ thái độ cuối cùng của giáo chủ giáo phái áo đỏ.

Một lúc sau, giáo chủ giáo phái áo đỏ bình tĩnh nói: "Sotal, ông là người có tuổi đời lâu nhất ở giáo phái áo đỏ, ông có muốn ban thưởng gì không?"

Sotal vội vàng nói: "Bày mưu tính kế cho giáo chủ là trách nhiệm của thần. Nếu chỉ vì những chuyện vặt vãnh này mà ban thưởng, thần cho dù có chết cũng không có mặt mũi nhìn thấy chân thần ở miền cực lạc!"

Giáo chủ giáo phái áo đỏ gật đầu, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Xem ra ông thật sự là trung thành tận tụy, thế này đi, niệm tình ông đã có nhiều cống hiến cho giáo phái áo đỏ nhiều năm, tôi thưởng cho ông một cái chết sung sướng, để ông đi tới miền cực lạc an hưởng hạnh phúc”.

"Giáo chủ, ông...”

Sắc mặt Sotal chợt biến sắc.

Giáo chủ đột nhiên lạnh lùng nói: "Hừ, khá hay cho ông, con nuôi của tôi - Dognun bị giết, ông lại thờ ơ vô tình, còn nói là vinh hạnh của nó. Nếu đã như vậy, bây giờ tôi lập tức tặng ông cái vinh hạnh này! Người đâu, tiễn Sotal lên đường!"

"Rõ!"

Hai thị vệ mặc áo đỏ lập tức bước tới, nhưng vừa định vươn tay giữ lấy ông ta nhau, Sotal đột nhiên giơ hai tay lên, hai tiếng nổ mạnh đã giết chết hai vệ sĩ mặc áo đỏ ngay tại chỗ!

Mọi người nhất thời trợn tròn mắt, không ngờ Sotal lại dám ra tay như vậy.

Tuy nhiên, giáo chủ vẫn tỏ ra bình thản, nhẹ giọng nói: "Sotal, ông muốn tạo phản sao?"

Lúc này, Sotal hoàn toàn khác với dáng vẻ cung kính vừa rồi, hai mắt bắn ra tia sáng, vẻ mặt dữ tợn, chỉ vào giáo chủ phẫn nộ nói: "Chỉ vì chút chuyện này mà ông muốn lấy mạng của tôi, ông có xứng để ngồi vị trí đó không?"

"Ban đầu nếu không có tôi, ông có thể ngồi được ở vị trí này sao? Hôm nay, là ông ép tôi!"

Sotal nói rồi, đột nhiên hét lên một tiếng, một chân giẫm lên mặt đất, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, một làn sóng khí cực kỳ mạnh đột nhiên tràn về bốn phía chung quanh!

"Chiến Thánh bảy sao!"

Mọi người của giáo phái áo đỏ nhất thời hô lên một tiếng kinh ngạc, không ngờ, Sotal lại đã đột phá tới thực lực Chiến Thánh bảy sao khủng khiếp.
Thất hoàng tử bị sát hại cũng mới có bốn sao mà thôi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.