Sắc mặt Lý Thanh Từ cứng đờ, Diệp Vĩnh Khang nhìn chày kim cương trước ngực Lý Toàn, nghi ngờ hỏi: “Này, sao trên người cậu cũng có chày kim cương thế?”
“À à, anh nói cái này hả?”
Lý Toàn cúi đầu nhìn chày kim cương, sau đó nở nụ cười với Diệp Vĩnh Khang và đánh mạnh về phía ngực anh.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng nâng hai tay đỡ đòn, chỉ nghe một tiếng rên vang lên, toàn thân Diệp Vĩnh Khang bị chấn động ngược bay ra sau, đập rầm lên tường rồi lăn xuống đất.
“Vĩnh Khang!”
Lý Thanh Từ biến sắc, vội vàng chạy đến đỡ Diệp Vĩnh Khang đứng dậy, nghiêng đầu giận dữ: “Lý Toàn, cậu làm gì thế?”
Lúc này Lý Toàn như biến thành một người khác, khóe miệng cậu ta nhếch lên, lạnh lùng nói: “Nếu có người đã cố ý tự tìm cái chết, vậy tôi sẵn lòng cho anh ta được toại nguyện”.
“Cậu…”
Lý Thanh Từ vô cùng sửng sốt, trong nháy mắt như nghĩ đến điều gì đó, cô ta kinh hãi nói: “Thì ra chày kim cương thực sự đang ở trên người cậu, cậu mới là người phụ trách chuyển giao thông tin cơ mật kia, Lý Toàn, cậu đang phạm tội đấy!”
Lý Toàn nghe xong thì cười ha ha: “Thế ư? Tôi phạm tội hay không chưa đến lượt các người phán xét, Lý Thanh Từ, thật ra qua mấy năm làm việc với cô, tôi đánh giá cô rất cao đấy”.
“Tuy nhiên lần này tôi không có cách nào tốt hơn, cho nên chỉ có thể khiến cô chịu oan ức rồi”.
Dứt lời, trên mặt Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635089/chuong-1487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.