Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên kết quả mà Thiên Ảnh đưa ra khiến cho Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hơi bất ngờ.

“Báo cáo Điện Chủ, Thiên Ảnh cũng đành bất lực, bên kia sử dụng IP máy chủ ảo mã hóa vô hạn, thực sự không thể bẻ khóa được”.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy tội lỗi của Thiên Ảnh.


Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: “Ngay cả cô cũng không phá được à?”

Thiên Ảnh ở đầu dây bên kia đáp: “Không chỉ có tôi, ít nhất trong phạm vi hiểu biết của tôi, tạm thời trên hành tinh này chưa có ai của khả năng bẻ được khóa IP như vậy”.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, ngồi trên ghế lại chìm đắm trong suy nghĩ.

Ngoài việc ngạc nhiên trước công nghệ máy tính tài tình của Tiểu Bạch Long, nhiều hơn là một loại cảm giác cáu kỉnh và lo lắng dâng trào trong lòng một cách khó hiểu.

Loại cảm giác này làm cho Diệp Vĩnh Khang cảm thấy đặc biệt khó chịu, bởi vì một lần xuất hiện cảm giác này, nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Lần này anh cứ cảm thấy có một cỗ lực lượng kinh khủng không gì sánh được đang từ từ tiếp cận mình.

“Được rồi, thế nào hay thế ấy vậy!”

Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, tự lẩm bẩm một mình, sau đó tạm thời gác lại hết những thứ lộn xộn này ra phía sau.

Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, phải đợi đến ba ngày sau, xem xem Tiểu Bạch Long sẽ bày ra trò gì.

Đêm nay, không chỉ có mình Diệp Vĩnh Khang lo lắng.

Trong một biệt thự gần Cơ sở điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, Tiểu Mã đang tố cáo những chuyện đã xảy ra với hắn ngày hôm nay với Kiều Tử Huyên.

“Sếp Kiều, cô có thấy tên bị tên khốn Diệp Vĩnh Khang kia đánh không?”

“Bây giờ tôi có thân phận như vậy rồi mà tên chó má Diệp Vĩnh Khang đó lại dám ra tay đánh tôi!”

“Khi đó còn có rất nhiều người nhìn thấy, cục tức này tôi thực sự không thể nuốt trôi được!”

Kiều Tử Huyên mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu tím sẫm, trên tay cầm một điếu thuốc, ngồi trên ghế sofa, gương mặt vô cảm nhìn Tiểu Mã đang nhảy dựng lên như một kẻ điên.

Sau khi kiên nhẫn đợi đối phương nói xong, Kiều Tử Huyên tự rót cho mình một ly sâm panh, nhẹ giọng nói: “Vậy anh định xử lý thế nào?”

Tiểu Mã nghiến răng nói: “Tôi sẽ bắt thằng chó đó trả giá gấp mười lần, bắt hắn quỳ xuống trước mặt tôi dập đầu cầu xin, sau đó đánh gãy hai chân của hắn, khiến hắn nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn!”

Kiều Tử Huyên nghe xong cười nhẹ nói: “Người ta mới chỉ tát anh hai cái, anh đã muốn đánh gãy hai chân người ta?”

“Tôi không quan tâm!”

Hai bàn tay của Tiểu Mã siết chặt: “Nếu như không làm như vậy thì khó có thể tiêu tan nỗi hận trong lòng!”

“Ừm, nói cũng có lý”.

Kiều Tử Huyên gật đầu, lắc nhẹ ly rượu sâm panh trong tay, nhìn đối phương, thản nhiên nói: “Nếu anh đã quyết định xử lý như vậy thì cứ làm thế đi”.
“Nhưng mà…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.