Chương trước
Chương sau
Mặc dù bây giờ ông ta cũng không biết thân phận cụ thể của Diệp Vĩnh Khang, thế nhưng dù đối phương có thân phận gì, người có thể làm ra được ba chuyện không thể tin nổi chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi tuyệt đối là đại thần mà một trăm người nhà họ Lâm hợp sức lại cũng không động tới nổi.

“Vậy…chú qua bên đó đừng có giết hại người vô tội…”

Cuối cùng Lâm Quốc Thư chỉ có thể đưa ra một lựa chọn vô cùng bất lực.

Ông ta biết lần này dù thế nào thì cũng không ngăn cản được Lâm Sư Hổ, nếu đã như vậy thì tạm thời để Diệp Vĩnh Khang bên cạnh thoát khỏi nguy hiểm trước đã, sau đó thì tính sau.


“Ha ha, con trai em chết ở Giang Bắc, vậy nên cả thành phố Giang Bắc đều có tội cả, làm gì có ai là vô tội?”

Lâm Sư Hổ lúc này đã hoàn toàn bị lửa giận làm cho mụ mị đầu óc, chỉ hận không thể lập tức xông tới Giang Bắc và san phẳng mảnh đất đó ra!

“Mấy người này là ai?”

Vào lúc Lâm Quốc Thư đang không biết phải làm sao, cuối cùng Lâm Sư Hổ cũng chú ý tới ba người lạ mặt đang đứng bên cạnh.

“À, bọn họ đều là đối tác hợp tác làm ăn của anh”.

Lâm Quốc Thư đầm đìa mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên trước lấp liếm.

Lâm Sư Hổ muốn báo thù cũng được, tắm máu Giang Bắc cũng được, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là tuyệt đối không thể để cho nhân vật lớn tài giỏi ngất trời này có chút tổn thương gì.

“Đối tác?”

Sau khi Lâm Sư Hổ đưa mắt quan sát ba người Diệp Vĩnh Khang một lượt thì hơi híp mắt nói: “Sao em thấy không giống nhỉ?”

“Bọn…bọn họ là đối tác thật mà, tới từ phía Bắc…”

Lâm Quốc Thư định tiếp tục giải thích, thế nhưng đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang lại bình thản lên tiếng: “Gia chủ Lâm, xem ra trí nhớ của ông cần được nâng cao hơn chút rồi đấy”.

“Không phải ban nãy tôi đã nói rồi sao, tôi tên là Diệp Vĩnh Khang, từ Giang Bắc tới đây, cũng chẳng phải đối tác gì của ông hết”.

Ầm!

Lời này vừa thốt ra, Lâm Quốc Thư lập tức cảm thấy đầu mình như bị một tia sét giáng trúng, cả người giống như hoá đá, đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ.

Đôi mắt vốn dĩ đã đỏ ngầu của Lâm Sư Hổ bây giờ còn đỏ như hai hòn sắt được nung cháy, không ngừng loé ra sát khí ngút trời!

“Mày chính là Diệp Vĩnh Khang?”

Giọng nói của Lâm Sư Hổ hết sức lạnh lùng, trên người toát lên hơi thở tàn bạo nồng đậm của loài dã thú, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người ta vào trong bụng.

“Đúng, tôi chính là Diệp Vĩnh Khang, Lâm Đông và cả đứa con trai tên Lâm Bắc của ông đều do tôi giết”.

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh đáp lời.

“Chú hai, chú tuyệt đối đừng kích động!”

Lâm Quốc Thư đột nhiên giống như phát điên lao lên phía trước, giang hai cánh tay ra chặn trước mặt Lâm Sư Hổ, lo sợ nói: “Cậu Diệp này không động vào được đâu, nếu như chú động vào cậu ta thì nhà họ Lâm chúng ta sẽ tiêu đời!”

“Cút!”

Lâm Sư Hổ lúc này nào còn có thể nghe lọt tai những lời khác, giơ bàn tay to như quạt hương bồ đẩy Lâm Quốc Thư ngã lăn xuống đất, bực tức nói: “Người đâu, kéo Lâm Quốc Thư sang một bên cho tôi!”

“Rõ!”

Lập tức có hai thành viên cường tráng trong đội hộ vệ nhà họ Lâm tiến lên kéo lấy cánh tay Lâm Quốc Thư, một trái một phải lôi ông ta sang một bên.

Lâm Quốc Thư ngồi xụi lơ dưới đất, trong mắt ngập tràn vẻ tuyệt vọng, miệng không thốt nổi nên lời, ông ta biết nhà họ Lâm xong đời rồi.

“Tao hỏi mày, tại sao mày lại giết con trai tao?”

Lâm Sư Hổ phẫn nộ gào lên với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang lại tỏ ra bình thản, chậm rãi châm một điếu thuốc, từ tốn trả lời: “Có hai lý do, thứ nhất, làm nhiều việc ác, chết chưa đền hết tội”.
“Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, hắn phạm phải sai lầm mà tôi không thể tha thứ được, vậy nên hắn bắt buộc phải chết!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.