Diệp Vĩnh Khang thấy Tần Hạc tỉnh lại liền cười nói.
Sắc mặt Tần Hạc nghiêm trọng, hai tay nắm chặt: “Lão ăn mày kia đâu?”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: “Yên tâm, đã chết rồi”.
Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi, hai hàng nước mắt tuôn ra như vỡ đê.
“Anh sao vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy biểu hiện của Tần Hạc có chút kỳ lạ, dù sao đi nữa anh ta cũng là một kẻ tàn nhẫn liếm máu mép dao, loại chuyện này sẽ không thể khiến cho anh ta suy sụp được.
Tần Hạc cũng không nói gì, chỉ không ngừng rơi nước mắt, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Anh Diệp, bố tôi… mất rồi”.
“Gì cơ?”
Ban đầu Diệp Vĩnh Khang ngây ra, sau khi phản ứng lại đột nhiên cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung!
Lúc nãy khi đến nhà máy bỏ hoang, anh nhìn thấy một đống thịt băm bên cạnh máy nghiền, chẳng lẽ…
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang đấm mạnh một cái vào bức tường bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, xương cốt kêu răng rắc!
Mặc dù thường ngày anh thân thiết với Tần Hạc hơn, nhưng anh cũng coi Tần Long Tượng như một người bạn của mình.
Ở Giang Bắc, có rất nhiều chuyện đều là Tần Long Tượng thay anh giải quyết, hơn nữa Tần Long Tượng nhiệt tình phóng khoáng, một người sống sờ sờ như vậy lại bị người ta nghiền nát thành đống thịt!
“Anh có quen lão ăn mày đó không?”
Diệp Vĩnh Khang buộc bản thân phải nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc, anh biết rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635013/chuong-1411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.