Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang thấy Tần Hạc tỉnh lại liền cười nói.

Sắc mặt Tần Hạc nghiêm trọng, hai tay nắm chặt: “Lão ăn mày kia đâu?”

Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: “Yên tâm, đã chết rồi”.

Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi, hai hàng nước mắt tuôn ra như vỡ đê.

“Anh sao vậy?”


Diệp Vĩnh Khang cảm thấy biểu hiện của Tần Hạc có chút kỳ lạ, dù sao đi nữa anh ta cũng là một kẻ tàn nhẫn liếm máu mép dao, loại chuyện này sẽ không thể khiến cho anh ta suy sụp được.

Tần Hạc cũng không nói gì, chỉ không ngừng rơi nước mắt, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Anh Diệp, bố tôi… mất rồi”.

“Gì cơ?”

Ban đầu Diệp Vĩnh Khang ngây ra, sau khi phản ứng lại đột nhiên cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung!

Lúc nãy khi đến nhà máy bỏ hoang, anh nhìn thấy một đống thịt băm bên cạnh máy nghiền, chẳng lẽ…

Bụp!

Diệp Vĩnh Khang đấm mạnh một cái vào bức tường bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, xương cốt kêu răng rắc!

Mặc dù thường ngày anh thân thiết với Tần Hạc hơn, nhưng anh cũng coi Tần Long Tượng như một người bạn của mình.

Ở Giang Bắc, có rất nhiều chuyện đều là Tần Long Tượng thay anh giải quyết, hơn nữa Tần Long Tượng nhiệt tình phóng khoáng, một người sống sờ sờ như vậy lại bị người ta nghiền nát thành đống thịt!

“Anh có quen lão ăn mày đó không?”

Diệp Vĩnh Khang buộc bản thân phải nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc, anh biết rằng bây giờ không phải lúc để tức giận.

Chuyện này anh luôn cảm thấy rất kỳ lạ, xem ra lão ăn mày không chỉ muốn nhắm vào hai bố con nhà họ Tần.

Khi gọi video, ông ta cố tình gọi đích danh bắt anh phải dắt theo cả vợ và con gái, cho thấy lão cũng nhắm vào cả anh.

Nhưng mà trước đây Diệp Vĩnh Khang chưa từng gặp lão ăn mày này chứ đừng nói rằng có thù oán gì đó, vậy thì vì sao đối phương lại ra tay với mình?

“Không quen biết, dù sao chưa từng gặp người như vậy ở Giang Bắc”.

Tần Hạc cũng lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng tôi nghe được giọng của lão khi nói chuyện, hình như có chút khẩu âm của Tây Hải”.

“Tây Hải?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, trong đầu chợt nghĩ đến một người, anh lập tức lấy điện thoại di động ra, ra ngoài bấm một dãy số.

“Ha ha, Vĩnh Khang à, vẫn khỏe chứ!”

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một ông cụ.

Diệp Vĩnh Khang nói: “Bác Hải, tôi muốn hỏi thăm một người. Người này là lão ăn mày, tuổi khoảng từ năm mươi đến sáu mươi, vũ khí là một cái liềm gỉ, nói giọng Tây Hải, vì vậy tôi muốn nghe ngóng từ chỗ bác một chút”.

“Một cái liềm gỉ?”

Đầu dây bên kia điện thoại im lặng vài giây: “Người đó có phải rất khỏi khinh công không?”

“Đúng rồi, khinh công của lão quả thực đã đạt đến trình độ hoàn mỹ. Bác biết người này à?”

Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói.

Bác Hải ở đầu dây bên kia nói: “Ừ, không những biết mà tôi còn biết người đó hiện giờ đang ở đâu”.

Diệp Vĩnh Khang nóng lòng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, giọng nói chậm rãi của bác Hải truyền đến: “Sau đó… ôi, tôi già thật rồi, đầu óc sao bỗng nhiên không load được, sao lại đột nhiên không nhớ ra nhỉ?”

“Được rồi, coi như tôi nợ bác một ân tình!”

Diệp Vĩnh Khang hậm hực mắng một câu, cách một lớp màn hình cũng có thể nhìn thấy được bộ dạng cười gian xảo của bác Hải, trong lòng nghĩ ông già này thiệt một chút cũng không chịu, nghe ngóng thông tin của một người thôi mà cũng phải ra điều kiện.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.