“Được!”
Hạ Huyền Trúc đồng ý mà không cần suy nghĩ.
“Huyền Trúc!”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày thật chặt, nhưng Hạ Huyền Trúc đột nhiên quay lại, ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang khẽ mỉm cười.
Diệp Vĩnh Khang định mở miệng, nhìn thấy ánh mắt này của Hạ Huyền Trúc liền nuốt những lời muốn nói sau đó xuống.
Ánh mắt anh lúc này tràn đầy kích động, mặc dù hai người không ai nói gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt đã đủ để cung cấp đầy đủ thông tin rồi.
Khi Hạ Huyền Trúc dẫn Diệp Tiểu Trân lên tầng, Diệp Vĩnh Khang thậm chí không dặn dò câu nào, trong mắt chỉ có sự kiên định và tự tin.
“Tiểu Trân, có sợ không?”
Hạ Huyền Trúc vừa dắt tay Diệp Tiểu Trân vừa hỏi.
“Tiểu Trân không sợ, chúng ta là một gia đình!”
Trên mặt Diệp Tiểu Trân không có chút sợ hãi, đôi mắt to trong veo lóe lên vẻ kiên định giống hệt như bố mình.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười, lúc này, cô đã dẫn Diệp Tiểu Trân đến bên cạnh lão ăn mày.
“Hôi chết mất, sao ông mất vệ sinh vậy hả?”
Diệp Tiểu Trân bịt chiếc mũi nhỏ, phàn nàn với lão ăn mày với vẻ mặt chán ghét.
Lão ăn mày mỉm cười he he để lộ hàm răng vàng: “Cô nhóc, đây là mùi thơm nhất trên đời đấy, ha ha, có muốn ăn gà rán không?”
“Tôi không thèm ăn, ông vừa hôi vừa bẩn, còn là một kẻ khốn kiếp, tôi không thèm ăn đồ của ông!”
Diệp Tiểu Trân trợn trừng hai mắt, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635009/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.