Chương trước
Chương sau
“Nếu cậu Diệp đã lựa chọn vậy thì mời cậu Diệp lập tức ra tay, đương nhiên, thời gian cũng chỉ có mười giây. Ồ, ở bên cạnh cậu đã chuẩn bị sẵn cho cậu một cái rìu rồi đấy”.

Sau đó lão ăn mày lại bắt đầu đếm ngược.

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nắm lấy cây rìu trong tay, trong lòng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

Không phải vì anh sợ chặt tay chân, trong quá trình chặt, chỉ cần anh tìm được phần chính xác thì sau khi chặt đi anh vẫn có thể nối lại được.


Điều anh lo lắng là khi anh chặt mất một tay một chân rồi thì liệu anh có còn là đối thủ của lão ăn mày này nữa không.

Hoặc nếu lão ăn mày này là người thất hứa vậy thì mọi thứ làm mất công rồi!

“Năm, bốn, ba…”

Đếm ngược đã vào phần cuối cùng.

Diệp Vĩnh Khang cuối cùng hạ quyết tâm, duỗi một cánh tay ra, nghiến răng nghiến lợi giơ rìu lên.

Nhưng anh không định thật sự chặt đứt cánh tay của mình, anh muốn cược một ván, anh liền ném cái rìu đi, sau đó lập tức di chuyển cơ thể về phía lão ăn mày với tốc độ nhanh nhất!

“Từ đã!”

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên giọng phụ nữ.

“Ai cho em tới đây!”

Diệp Vĩnh Khang quay lại nhìn, không ngờ lại là Hạ Huyền Trúc dắt Tiểu Trân đi từ phía sau tới.

Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang, chỉ bình tĩnh đáp một câu: “Chúng ta là người một nhà”.

Nói xong Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu nói với lão ăn mày ngồi trên tầng hai: “Gia đình chúng tôi vẫn luôn giữ lời hứa, nói là cả gia đình tới thì nhất định sẽ tới!”

“Bây giờ chúng tôi đều ở đây rồi, ông muốn làm gì thì cứ nói thẳng đi!’

Diệp Vĩnh Khang cũng hất cằm bĩu môi nói: “Đúng vậy, chúng tôi không sợ đồ xấu xa như ông đâu, mau thả chú Tần của tôi xuống đi!”

Lão ăn mày ngẩn người ra, sau đó phá lên cười: “Ha ha ha ha, thú vị lắm, thú vị lắm, thật sự càng lúc càng vui rồi”.

“Nếu cả gia đình đã tới đủ vậy thì không vi phạm quy tắc trò chơi, cậu Diệp đương nhiên không phải chịu phạt nữa”.

“Tiếp theo, tôi sẽ bắt đầu công bố luật chơi. Cửa ải đầu tiên, yêu cầu ba người quỳ xuống, sau đó di chuyển đến chiếc bàn vuông nhỏ phía trước…”

“Đợi một chút!”

Lúc này, Hạ Huyền Trúc đột nhiên cắt ngang, ngẩng đầu nhìn lão ăn mày nói: “Tôi thấy trò chơi mà ông nói không vui chút nào”.

“Như vậy đi, đổi tôi làm con tin, ông thấy thế nào?”

Lão ăn mày sững sờ một lúc, còn chưa kịp nói gì, Hạ Huyền Trúc đã nói thêm: “Con tin trong tay ông hiện giờ cùng lắm chỉ là bạn của chồng tôi mà thôi”.

“Mà tôi là một người vợ, đứng trước sự lựa chọn như vậy, tôi nhất định sẽ ngăn cản chồng, làm sao có thể khiến anh ấy vì người ngoài mà mạo hiểm được”.

“Còn chồng tôi vẫn luôn nghe lời tôi, nhưng nếu đổi lại là tôi thì khác, chỉ cần tôi trở thành con tin, chồng tôi nhất định sẽ không phụ lòng ông, ông thấy thế nào?”

Lão ăn mày nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, ánh mắt khẽ di chuyển, cười nói: “Ừ, có lý, có lý, ha ha ha ha!”

“Nhưng mà một mình cô thôi thì không đủ, cộng thêm con gái bảo bối của cô nữa, cô thấy thế nào?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.