“Thằng nhãi nhà cậu, bây giờ đã biết sai chưa?”
Lục Phong Thần hậm hực nói với Vương Huyền Sách: “Ai bảo cậu ngày nào cũng không coi ai ra gì, bây giờ đã hiểu câu núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn chưa?”
“Thôi bỏ đi, Quân hầu cũng không nhỏ nhen như vậy, cậu mau rót một chén, sau đó quỳ xuống kính sư tổ đi”.
“Sư tổ?”
Vương Huyền Sách khó hiểu.
Lục Phong Thần cười nói: “Quân hầu là sư phụ của tôi, cậu lại là đệ tử của tôi, theo cấp bậc, lẽ nào cậu không nên gọi một tiếng sư tổ sao? Sao nào, không vừa lòng à?”
“Không, không, không!”
Vương Huyền Sách vô cùng kích động, rót đầy một chén, quỳ phịch một tiếng xuống đất, hưng phấn nói: “Đồ tôn Vương Huyền Sách, kính sư tổ một chén!”
Lúc này cả Vương Huyền Sách cũng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, người trước mặt có thực lực vô cùng đáng sợ, hơn nữa lại còn là nhân vật đứng đầu Hầu tước của Long Hạ, không ngờ lại là sư tổ của mình!
“Được rồi, đứng dậy đi, làm màu như vậy làm gì, tôi đây không thích phép tắc”.
Diệp Vĩnh Khang đón lấy chén rượu của đối phương rồi ngửa đầu một hơi uống cạn, ra hiệu cho đối phương đứng lên rồi ngồi xuống ghế.
“Lục Phong Thần, phạt anh ba chén, sau này bớt bày trò mưu mô với tôi, có chuyện gì cứ trực tiếp nói thẳng”.
Diệp Vĩnh Khang tức giận trừng mắt nhìn Lục Phong Thần, những tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634959/chuong-1357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.