Chương trước
Chương sau
“Thằng nhãi nhà cậu, bây giờ đã biết sai chưa?”

Lục Phong Thần hậm hực nói với Vương Huyền Sách: “Ai bảo cậu ngày nào cũng không coi ai ra gì, bây giờ đã hiểu câu núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn chưa?”

“Thôi bỏ đi, Quân hầu cũng không nhỏ nhen như vậy, cậu mau rót một chén, sau đó quỳ xuống kính sư tổ đi”.


“Sư tổ?”

Vương Huyền Sách khó hiểu.

Lục Phong Thần cười nói: “Quân hầu là sư phụ của tôi, cậu lại là đệ tử của tôi, theo cấp bậc, lẽ nào cậu không nên gọi một tiếng sư tổ sao? Sao nào, không vừa lòng à?”

“Không, không, không!”

Vương Huyền Sách vô cùng kích động, rót đầy một chén, quỳ phịch một tiếng xuống đất, hưng phấn nói: “Đồ tôn Vương Huyền Sách, kính sư tổ một chén!”

Lúc này cả Vương Huyền Sách cũng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, người trước mặt có thực lực vô cùng đáng sợ, hơn nữa lại còn là nhân vật đứng đầu Hầu tước của Long Hạ, không ngờ lại là sư tổ của mình!

“Được rồi, đứng dậy đi, làm màu như vậy làm gì, tôi đây không thích phép tắc”.

Diệp Vĩnh Khang đón lấy chén rượu của đối phương rồi ngửa đầu một hơi uống cạn, ra hiệu cho đối phương đứng lên rồi ngồi xuống ghế.

“Lục Phong Thần, phạt anh ba chén, sau này bớt bày trò mưu mô với tôi, có chuyện gì cứ trực tiếp nói thẳng”.

Diệp Vĩnh Khang tức giận trừng mắt nhìn Lục Phong Thần, những tính toán nhỏ nhặt trong lòng anh ta làm sao qua mắt anh được chứ?

Tên này bảo Vương Huyền Sách gọi một tiếng sư tổ đồng nghĩa với việc gián tiếp bảo Diệp Vĩnh Khang nhận đồ tôn này.

Nếu như đã là đồ tôn, Diệp Vĩnh Khang phải chịu trách nhiệm của một người sư tổ.

Lục Phong Thần đang dùng cách này để mưu cầu lợi ích cho Vương Huyền Sách.

“He he, chuyện gì cũng không qua mắt được sư phụ”.

Lục Phong Thần ngại ngùng lè lưỡi, sau đó rót ba chén rượu rồi uống cạn.

“À đúng rồi, sư tổ, con có câu này muốn hỏi”.

Vương Huyền Sách bây giờ đã có thân phận là đồ tôn, vì vậy anh ta không còn thận trọng như vừa nãy.

“Thằng nhãi nhà cậu đúng là không bỏ lỡ giây phút nào nhỉ, vừa mới nhận người đã bắt đầu có câu hỏi rồi, nói đi, có chuyện gì?”

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

“Sư tổ, trước đây ngài nói Thiên Long Vệ của con nếu như kéo ra chiến trường thật sự thì phần lớn đều một đi không trở lại”.

“Con muốn biết lý do tại sao, bởi cá nhân con nghĩ rằng Thiên Long Vệ hiện tại chưa phải là một chiến đội đặc biệt nhuần nhuyễn”.

“Nhưng chắc chắn là hơn những chiến đội bình thường, vì sao ngài lại nhận định như vậy?”

Diệp Vĩnh Khang đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng, nhìn đối phương nói: “Những lời tôi nói lúc trước không bàn đến kỹ thuật, chiến thuật của Thiên Long Vệ hay là tố chất riêng của từng binh sĩ”.
“Vừa rồi tôi đã xem cậu diễn tập. Tư duy chiến thuật rất mới lạ, tố chất của từng binh sĩ cũng rất tốt, quả thực mạnh hơn nhiều so với lính đặc công thông thường”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.