Chương trước
Chương sau
Bọn họ là tầng lớp tinh nhuệ của tinh nhuệ, họ hiểu rất rõ cảnh tượng vừa xảy ra có ý nghĩa như nào.

Ở khoảng cách bảy tám mét, đối mặt với sự bắn tỉa liên tục của súng máy tốc độ cao, một người sống sờ sờ nhưng lại không hề có chút tổn thương nào, chỉ riêng điểm này đã vượt qua tầm dự liệu của tất cả mọi người ở đây rồi.

Tuy nhiên đáng sợ nhất chưa phải cái này, là đối phương vẫn có thể vừa rút súng vừa bắn vừa tránh đạn bằng một loạt các động tác né tránh quân sự nhanh như chớp!


Hơn nữa mục tiêu là một hòn đá bay giữa không trung, cả ba phát đều trúng đích!

Điều này cho thấy nếu vừa rồi Hầu quân tướng muốn giết chết Vương Huyền Sách, anh có vô số cơ hội bất cứ lúc nào!

Một loạt các thao tác thần thánh như vậy, đối với đám người Vương Huyền Sách, không thể dùng từ sốc để miêu tả được nữa rồi.

Nửa tiếng sau.

“Ui đờ mờ, Lục Phong Thần, không ngờ rằng đầu bếp của anh ở đây đỉnh thật đấy. Nếu ngày nào đó đổi nghề, anh có thể trở thành người hướng dấn cho đầu bếp năm sao Michelin được đấy!”

Diệp Vĩnh Khang kinh ngạc thưởng thức một bàn lớn các món ăn.

Trên thực tế, trọng tâm của thực phẩm trong quân đội phải đầy đủ và cân đối về mặt dinh dưỡng, về mùi vị, miễn là không bị ngán là được rồi.

Nhưng không ngờ rằng đầu bếp ở đây lại có thể làm ra những món ăn không thua kém gì khách sạn năm sao.

“Ha ha, đương nhiên rồi, nhân tài dưới trướng tôi đông như kiến vậy, nhân tài nào mà chẳng có”.

Lục Phong Thần nghe thấy lời tán thưởng của Diệp Vĩnh Khang cũng tỏ ra rất phấn khích.

“Rượu này cũng ngon, đủ cay, đủ nồng, nhấp một ngụm cảm giác rạo rực trong người liền ập tới, nào, uống thôi!”

Diệp Vĩnh Khang nâng chén lên định uống với Lục Phong Thần thì đột nhiên nhìn thấy Vương Huyền Sách ở bên cạnh không nhúc nhích, chỉ ngây ngốc ngồi bất động trên ghế, như bị trúng tà vậy.

“Sĩ quan Vương, sao cậu không uống, vẫn còn ghi thù chuyện vừa nãy với tôi à, đừng nhỏ nhen thế chứ, tôi xin lỗi cậu được chưa? Hay là còn muốn tôi phải làm lễ xin lỗi?”

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu, chuẩn bị rót rượu.

“Không, không, không!”

Vương Huyền Sách sợ đến mức đứng dậy, trán đổ đầy mồ hôi: “Người nên xin lỗi là tôi, xin Quân hầu hãy thứ lỗi cho tôi trước đây vô phép vô tắc, bất luận hình phạt nào tôi cũng đều sẽ chấp nhận!”

Thấy bộ dạng lo lắng của đối phương, Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Được rồi, tôi đâu có nhỏ nhen như vậy. Hơn nữa cậu cũng không làm sai chuyện gì, sao tôi lại phạt cậu được chứ?”

“Nếu đổi lại thành tôi, nếu như có người nói binh sĩ dưới trướng tôi không tốt, vậy thì tôi cũng sẽ tức đỏ mắt, nếu như tính máu chiến như vậy mà không có thì về nhà trồng hoa thêu thùa đi”.

“Quân hầu, tôi…”

Hai mắt Vương Huyền Sách đỏ hoe, trong lòng thấy vừa áy náy vừa cảm động, đồng thời hoàn toàn bị sức hút của Diệp Vĩnh Khang thu phục.

Vị Hầu quân tướng tối cao này, có một năng lực đáng sợ ngoài sức tưởng tượng, nhưng anh không hề làm giá chút nào.

Tính cách vui vẻ và cởi mở, chỉ riêng sức hút và thần thái này đã đủ thu phục Vương Huyền Sách rồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.