Chương trước
Chương sau
Lục Phong Thần mỉm cười dẫn đường ở phía trước, ra hiệu cho những binh sĩ và sĩ quan phía sau có thể rút lui rồi.

Hai vị sĩ quan cùng nhóm binh sĩ vô cùng ngơ ngác, bọn họ thực lòng không thể hiểu nổi, vừa nãy Chiến thần vì sao lại hành lễ quỳ một gối như vậy?

Mặc dù cấp bậc của Hầu quân tướng vô cùng tối cao, nhưng ở Long Hạ không cần phải quỳ một gối hành lễ như vậy, bởi vì ở đây chú trọng quan hệ bình đẳng cá nhân.

Chỉ là điều mà bọn họ không biết đó là, Lục Phong Thần vừa rồi quỳ một gối, ngoại trừ quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới còn là quan hệ giữa đệ tử và sư phụ.


Đệ tử muốn quỳ xuống hành lễ với sư phụ, đây là một chuyện đạo lý hiển nhiên.

Lục Phong Thần vì muốn giữ bí mật thân phận của Diệp Vĩnh Khang, rất ít khi nói với bên ngoài về mối quan hệ của mình với anh, khắp cả cái Long Hạ này, chỉ có Trịnh Thiên Khải và Lôi Ngàn Tuyệt biết chuyện này.

“Sư phụ, đây là văn phòng của tôi, ổn chứ!”

Lục Phong Thần dẫn Diệp Vĩnh Khang vào phòng làm việc: “Sư phụ, anh ngồi xuống nghỉ một lát, tôi đã chuẩn bị thuốc lá tốt và trà ngon cho anh rồi, tôi biết rõ khẩu vị của anh mà…”

Bụp!

Lục Phong Thần xoay người chuẩn bị đi pha trà đột nhiên bị đá một cái vào mông.

“Sư phụ, anh…”

Lục Phong Thần đau đớn nhăn mặt, cú đá này Diệp Vĩnh Khang đã dùng sức.

“Nghiêm, đứng thẳng!”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hét to một tiếng.

Lục Phong Thần rùng mình sợ hãi, cơ thể vạm vỡ cao một mét chín giống như một tòa tháp sát thẳng đứng.

Chỉ là trên mặt tràn đầy nghi hoặc, không biết mình đã làm gì khiến sư phụ không vui.

“Anh giải thích cho tôi, súng chào, thảm đỏ, nghi lễ ở ngoài cửa là thế nào?”

Diệp Vĩnh Khang trừng mắt hỏi.

Lục Phong Thần gãi đầu: “Đây là nghi thức tôi chuẩn bị để nghênh đón sư phụ, bởi vì thời gian tương đối gấp rút nên chuẩn bị có chút sơ sài, mong sư phụ thứ lỗi…”

Lục Phong Thần cho rằng Diệp Vĩnh Khang nghĩ lễ đón tiếp vừa rồi quá cẩu thả.

“Mẹ nhà anh!”

Diệp Vĩnh Khang chỉ vào mặt Lục Phong Thần, tức giận nói: “Vừa nãy vì không muốn anh mất mặt trước cấp dưới nếu không tôi đã đá anh như vậy từ lâu rồi!”

“Binh sĩ là để làm gì? Là để chiến đấu và giết chết kẻ thù!”

“Thảm đỏ, súng chào, mẹ kiếp anh đang chuẩn bị tuần lễ thời trang đấy à?”

“Cảnh cáo anh Lục Phong Thần, sau này bớt làm những chuyện xu hão này cho tôi, nếu như để tôi biết lại có lần sau, tôi nhất định sẽ khiến đít anh nở hoa, đến lúc đấy đừng trách tôi không nể mặt!”

“Về vấn đề này, sau này đến chiến khu Thiên Hải, học hỏi Nhậm Thiên Nguyên nhiều vào, đó mới là dáng vẻ mà các binh sĩ nên có!”

Diệp Vĩnh Khang thực sự tức giận, thường ngày điều khiến anh khó chịu nhất chính là những thứ phù phiếm này, binh sĩ tồn tại là để chiến đấu và giết kẻ thù, không nên dồn sức lực và tâm trí vào những thứ hào nhoáng này!

“Sư phụ, tôi biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa!”

Lục Phong Thần sợ đến mức trán toát mồ hôi hột, trong lòng thầm hối hận vì sự khôn lỏi của mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.